Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta hãy hạnh phúc anh nhé!

2016-06-28 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Chiều Sài Gòn không mưa, em chẳng thể lạc mình giữa phố Sài Gòn, nhưng sẽ hy vọng tim em sẽ lạc nhịp trước một người đàn ông thật lòng yêu em. Và em sẽ vui, sẽ hạnh phúc khi thấy người ấy, sẽ nắm chặt tay người ấy mỗi lần đi trên phố, sẽ cùng người ấy đi qua những chiều mưa Sài Gòn vội vã.

***

Mọi người đều nghĩ yêu là những tháng ngày hạnh phúc, vui vẻ và rực rỡ nhất phải không anh? Thế nhưng với em, yêu một người mà ngay đến cả sự tồn tại của mình cũng không nhận ra thật lạ lẫm. Nụ cười dành cho người ấy dù chan chứa bao nhiêu hạnh phúc cũng cảm thấy không đủ. Yêu một người mà không có được cái quyền ghen tuông, cũng chẳng thể dành cho người mình yêu những lời quan tâm ngọt ngào, những cái nắm tay nhẹ nhàng, thân thương. Cảm giác ấy, anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

Nhưng với em, được ngắm nhìn anh đã là một hạnh phúc lớn lao trong cuộc đời này. Em đã từng tự hỏi mình tại sao biết trước chẳng thể đến bên nhau mà vẫn cứ giữ cho mình một tình yêu đơn phương dài lâu đến thế. Rồi em cũng tự trả lời mình, bởi luôn có những niềm vui chẳng thể gọi tên.

Em ước giá như anh có thể yêu thương em như cái cách mà anh vẫn yêu những cô gái khác. Em ước giá như trên thế gian này chỉ còn tồn tại anh và em, lúc ấy anh sẽ thấy em luôn nhìn theo anh.

Chúng ta hãy hạnh phúc anh nhé!

Sài Gòn hôm nay không mưa, một màu âm u gắn trên nền trời. Gió hôm nay cũng không nhiều, nhè nhẹ đung đưa những tán lá cây tạo nên thứ âm thanh xào xạc quen thuộc. Em ghé quán cà phê gần nhà ngồi một mình, giai điệu nhạc thân quen vang lên, là bài hát mà ngày đó anh từng hát.

“Không biết mai này đây, khi bước trên đường quen

Liệu mình có gặp nhau như ngày xưa khi đông về

Nhẹ nhàng anh sẽ hát những bài hát viết tặng riêng em

Anh vẫn còn yêu em nhiều lắm người ơi.

Năm tháng kia thật lâu

Hình bóng em giờ đâu

Ngọt ngào vẫn đậm sâu mơ về em những đêm sầu

Dù chỉ là một thoáng nhớ về anh thôi người nhé

Tình này anh sẽ mai trao về em như ngày xưa

Nhé em!”

Chúng ta hãy hạnh phúc anh nhé!

Chỉ một lúc này đây thôi, em muốn mình được gọi tên anh, được nhìn tận sâu trong đôi mắt kia và nếu có thể đôi môi kia nở nụ cười trìu mến với em.

Khoảng cách giữa anh và em thật quá xa xôi. Em đã từng muốn tiến những bước dài hơn để rút ngắn khoảng cách ấy lại, nhưng rồi em lại sợ những thứ tưởng như vô hình sẽ cướp mất anh khỏi em.

Em muốn gọi tên anh, muốn được bên cạnh anh như cô gái ấy. Nhưng điều ấy thật quá xa vời. Giờ đây em chỉ có thể chúc cho anh luôn được hạnh phúc, bởi vì anh xứng đáng nhận được hạnh phúc ấy.

Chiều Sài Gòn không mưa, em chẳng thể lạc mình giữa phố Sài Gòn, nhưng sẽ hy vọng tim em sẽ lạc nhịp trước một người đàn ông thật lòng yêu em. Và em sẽ vui, sẽ hạnh phúc khi thấy người ấy, sẽ nắm chặt tay người ấy mỗi lần đi trên phố, sẽ cùng người ấy đi qua những chiều mưa Sài Gòn vội vã.

Chúng ta, hãy hạnh phúc anh nhé!

© Thanh Phượng – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Nếu chán cô đơn hãy bước đi tìm hạnh phúc







Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top