Chúng ta dừng lại không phải vì hết yêu hết thương phải không anh?
2017-11-08 01:25
Tác giả:

Rồi em gặp anh vào một ngày cuối thu đầu đông, một chàng trai Hà Nội chững chạc lạnh lùng, một chút kêu ngạo. Anh đã đi làm, còn em một cô gái sinh viên mới lần đầu lên thành phố đi học. Cách nhau đến 8 tuổi, chúng ta vô tình bước vào đời nhau và cũng ra đi để lại cho nhau bao vết thương.
Lần đầu tiên gặp anh, ấn tượng về anh thật không tốt chút nào. Anh lạnh lùng bước qua em, bỏ lửng câu chào của em mà không một lời đáp lại. Vậy mà dần dần chúng ta lại nói chuyện cùng nhau, tâm sự cùng nhau rồi hẹn hò từ khi nào.
Cái lạnh ấy thấu da thấu thịt với một đứa con gái ở vùng núi Tây nguyên đầy nắng và gió nhưng em may mắn gặp anh chính anh đã sưởi ấm con tim em, giúp em quen với cái mùa đông năm ấy dần dần em lại thích cái mùa đông. Để bây giờ em lại nhớ cái mùa đông ấy.

Lần đầu tiên biết yêu biết cảm giác với một người con trai về chuyện lứa đôi. Anh đã cho em biết nhiều thứ là cái đầu tiên từ cái nắm tay, nụ hôn đầu đời, lần đầu được yêu thương được vui vẻ ấm áp và hạnh phúc đến đau khổ nuối tiếc và nhung nhớ.
Yêu nhau gần năm năm, cãi nhau có chia tay có rồi quay về bên nhau chắc cũng vài ba lần nhưng vì yêu nên mọi lỗi lầm của nhau chúng ta đều cho qua để ở bên nhau. Em cũng chỉ nghĩ anh là người đầu tiên đến với em cũng sẽ là người cuối cùng cũng xác định cưới nhau ấy vậy mà chúng ta lại lầm lỗi không thể cùng nhau đi đến cuối con đường... Chúng ta dừng lại không phải vì hết yêu, hết thương phải không anh.
Chặng đường 5 năm ấy bao nhiêu kỉ niệm đã khắc sâu trong em! Rời xa anh, em chọn cách vùi mình vào công việc mặc kệ mọi thứ xung quanh. Thế nhưng em chẳng thể nào quên nổi anh.
Em không đủ mạnh mẽ để chúc anh hạnh phúc nhưng em sẽ luôn âm thầm dõi theo anh. Người con trai đi qua thanh xuân em. Mong rằng khi em viết ra câu chuyện này em sẽ buông tay không phiền tới cuộc sống của anh nữa. Ngày trước anh cũng hay nghe radio em không biết bây giờ anh còn không dù anh nghe được hay không em cũng muốn nói một lần thật lòng mình rằng “em không thể quên anh được dù đã hai năm xa nhau”.
Tạm biệt anh!
Em nhớ Hà Nội nơi có anh.
© Duyên Phận – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.