Chia tay anh rồi em vẫn ổn
2017-08-16 01:30
Tác giả:
Tình yêu của chúng ta bắt đầu từ những cơn mưa anh nhỉ? Giữa Sài Gòn tấp nập người, em và anh gặp nhau như duyên số. Bởi thế em đã tin rằng chúng ta sẽ nắm tay nhau đến suốt cuộc đời. Nhưng lúc em đang hạnh phúc nhất thì anh lại là người buông tay. Người ta thường bảo trong tình yêu làm gì có đúng sai, ai nặng tình hơn thì người đó sẽ khổ. Và em cũng đang đau khổ, nhưng em chưa bao giờ hối tiếc khi yêu anh, em chỉ tiếc cái gọi là kỷ niệm.
Chúng ta đã từng nắm tay nhau dưới mưa, đã từng cùng nhau đi khắp các con đường Sài Gòn, đã từng cho nhau lời hứa ngọt ngào, đã từng mơ về ngôi nhà chung và những đứa trẻ. Nhưng rồi tất cả cũng chỉ là đã từng.
Ngày mà anh thốt ra lời, em khóc trong mưa, anh có biết không? Thì ra em không mạnh mẽ như em nghĩ anh ạ.
Vẫn biết lẽ thường tình đầu có mấy ai đến được với nhau, nhưng em vẫn hy vọng chúng ta là trường hợp ngoại lệ. Anh biết không, ngày đầu tiên em gặp anh, tim em đã phản bội em, nó đập loạn nhịp vì anh. Tình yêu làm con người ta trở nên mù quáng, em dại khờ tin tất cả những gì anh nói, và rồi đau khổ.
Anh ạ, đến bây giờ em vẫn vào trang Facebook của anh mỗi ngày để ngắm nhìn anh, xem anh hôm nay có vui buồn ra sao, hạnh phúc thế nào, em quá ngu ngốc phải không anh? Thấy anh cùng người con gái khác vui vẻ với nhau, buồn lắm chứ. Em tự nhủ nhìn anh hạnh phúc là em vui rồi, nhưng ở đời có mấy ai làm được. Em chẳng cao thượng đến thế. Lòng em lại dậy sóng vùi dập, bóp nát tim em.
Em nhớ anh!
Quãng thời gian chúng ta chia hai lối cũng đủ dài để em suy nghĩ về anh, em và chuyện hai ta. Em đã đối xử tệ với bản thân quá nhiều, đã đau buồn quá lâu, bây giờ em phải tự đứng lên trên đôi chân của mình, em phải sống vui vẻ và hạnh phúc, rồi sẽ có người yêu em hơn anh, rồi em sẽ quên anh nhanh thôi...
Em chỉ khóc nốt lần này thôi, ngày mai, em sẽ mạnh mẽ hơn và sống cho chính mình. Em hy vọng trên con đường dài phía trước, nếu chúng ta vô tình lướt qua nhau, hãy nở cho nhau nụ cười anh nha!
Nơi ấy bình yên anh nhé, nơi này em vẫn ổn...
© Trúc Linh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời