Chúng ta đã từng rất gần rồi lại rất xa
2019-09-14 01:35
Tác giả: Stars Thao
blogradio.vn - Tôi cũng không ngờ mình yêu anh, nhưng số phận thật nghiệt ngã, khi biết anh đã có vợ con. Tôi như người vô hồn, những giọt nước mắt đã tràn mi, tôi đã muốn rời xa anh trước khi quá muộn. Bước đi trên con đường thênh thang ấy, ngày đó tôi có quá nhiều lựa chọn...
***
26 tuổi tôi đã từng yêu và trải qua những ngày tháng chẳng mấy êm đềm. Chị ốm, mẹ tôi mất năm tôi vừa tròn 18, chỉ còn mình bố vừa làm cha vừa làm mẹ một mình nuôi dạy hai chị em. Tôi và chị cùng cố vươn lên bươn trải để có được cuộc sống tốt hơn, vừa đi học vừa đi làm. Ngày tôi bước chân ra Hà Nội mọi người đều không ngờ tới, nhiều người ngó lơ nói nó thế sao xuống Hà Nội được...
Hà Nội cũng vậy, ai xuống đây chẳng tìm việc để làm và tôi muốn xuống Hà Nội tìm cơ hội học tập và làm việc cho mình, để không còn bám víu, làm gánh nặng cho gia đình nữa. Nhớ lần đầu tiên tôi xuống Hà Nội chơi, lúc đó nhìn đường phố tấp nập tôi mê luôn, trong lòng khao khát được sống ở nơi phồn vinh ấy, mặc dù Hà Nội ngày đó chưa thể như bây giờ, bẵng đi cũng 10 năm có lẻ.
Những ngày đầu bỡ ngỡ tôi qua nhà họ hàng ở được gần tháng rồi chuyển ra ngoài sống tự lập, vừa đi học vừa đi làm tôi cũng đã tìm hiểu và gõ cửa xin các công ty truyền thông sự kiện để làm nhưng duyên không đến với nghề. Cuối cùng tôi cũng xin được vào phòng thông tin tuyên truyền của một tạp chí. Ở đây tôi được làm việc, học hỏi rất nhiều, từ sự năng động trong phong cách, tác phong công việc đến trau rồi tri thức...
Sự tấp nập của Hà Nội đã cuốn tôi đi và rồi tôi gặp anh, lúc đầu thấy anh thật không dễ gần chút nào, bởi phong cách nghiêm nghị, khuôn mặt luôn luôn đăm chiêu. Tính tôi lúc đó lại vui vẻ, tươi cười, do môi trường sống học tập và làm việc giúp tôi mạnh dạn hơn, lúc ấy tôi cũng vô tư hồn nhiên lắm. Tôi đã thổi vào trong anh một luồng gió mới mẻ, khiến anh đã thay đổi. Công việc vốn dĩ phải đi lại nhiều để lấy thông tin nên tôi và anh gặp nhau mấy lần qua tiếp xúc thấy anh tình cảm hơn, anh thay đổi cả phong cách nói chuyện, gần gũi với tôi, cởi mở và tươi cười hơn.
Tin nhắn tới lui, rồi những lần gặp nhau anh và tôi đã cảm nhận sự trìu mến, cảm thông cho nhau. Tôi cũng không ngờ mình yêu anh, nhưng số phận thật nghiệt ngã, khi biết anh đã có vợ con. Tôi như người vô hồn, những giọt nước mắt đã tràn mi, tôi đã muốn rời xa anh trước khi quá muộn. Bước đi trên con đường thênh thang ấy, ngày đó tôi có quá nhiều lựa chọn... Công việc cuốn tôi đi có lúc tưởng chừng đã quên đi tình cảm nhất thời, xong để rồi đến lúc tôi nghe tin anh đã chia tay chị, cảm xúc của tôi lại dâng trào.
Anh đã từng kể với tôi chuyện hai vợ chồng anh không còn tình cảm, chuyện vì sao tình cảm vợ chồng rạn nứt. Tôi rất thương anh, và rồi tình cảm ấy lại trỗi dậy trong tôi, tôi đã quay về bên anh để cảm nhận sự ấm áp nơi anh, nhưng thật sự tôi thấy thế giới của anh như một mớ hỗn độn, công việc, bạn bè, những người giúp đỡ anh... tất cả đều sáo trộn.
Có lúc tôi không còn nhận ra tình cảm của tôi và anh là gì nữa!. Và tôi thường hỏi lòng mình đó có thật là tình cảm, tình yêu nơi anh dành cho tôi, hay chỉ trong lúc trống vắng một người anh cần tôi để che lấp khoảng trống đó, bên anh nhiều lúc tôi thấy nghẹt thở, mất tự tin trong mọi việc, lúc nào cũng phải nhìn trước nhìn sau, từng lời nói, cử chỉ, hành động luôn phải suy xét, cảm giác thật mệt mỏi. Tôi không còn vô tư như trước nữa, rồi cả cách anh chăm sóc mọi người xung quanh tôi cũng thấy thật ghen tỵ vậy mà anh cứ vô tư như người không suy nghĩ. Nhiều lần tôi đã khóc muốn vượt qua chính bản thân mình để rời xa anh một lần nữa, cảm xúc dâng trào, khiến tim tôi đau nhói, linh cảm của người phụ nữ đã khiến tôi nhận ra sự lạnh nhạt trong anh đối với tôi. Phải chăng để yêu một người vốn dĩ đã khó, giờ muốn rời bỏ còn khó hơn.
Tôi cảm thấy anh là người hoàn hảo về mặt giải quyết công việc, còn về tình cảm càng ngày tôi càng nhận ra tính thụ động trong anh. Bao nhiêu năm bên cạnh anh, gần anh đấy mà nhiều lúc cảm giác xa vời vợi. Để rồi đến giờ tôi lại muốn cất bước lìa xa dù tim mình đau nhói, giờ tôi biết phải làm sao đây?
© Stars Thao – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Gặp người không đúng lúc
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?