Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta chỉ là người cũ từng thương

2019-07-21 00:35

Tác giả: Hoa Nguyễn


blogradio.vn - Có những thứ phải buông bỏ mới là hạnh phúc. Buông bỏ không có nghĩa là kiệt sức là yếu đuối mà nó chính là biểu hiện tận cùng của sự mạnh mẽ.

***

Vẫn ánh nhìn vô định trong khoảng không gian xa xăm, bên ly cà phê phin không đường, tiếng thở dài như nặng nề hơn, rít một hơi thật sâu, phả làn hơi trắng vào đêm đen đặc. Cô đưa tay bỡn cợt vệt hơi trắng đó, hệt như cái cách mà cuộc đời đang bỡn cợt với cô vậy. Bất giác cô cười nhếch mép!

00h45’ đêm tĩnh mịch đến mức nghe rõ được từng nhịp từng nhịp của kim giây đồng hồ. Sương xuống lạnh buốt. Mấy con nhện trên cành xoài vẫn miệt mài giăng tơ, sương đọng càng làm cho công trình của chúng trở nên nặng nề. Mấy đêm nay rồi cô không ngủ được, lại trốn con ra ban công ngồi. Có giọt nước lăn dài trên đôi gò má, đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt, cô tự nói với lòng mình “Không phải khóc đâu, chỉ là nước trong mắt đã quá đầy, gió thổi nên rơi ra thôi”.

Cô có vẻ ngoài tomboy, mái tóc ngắn hở cổ, xoăn mì tôm, kèm cái dáng hình mũm mĩm với lúm đồng tiền bên má trái làm cho người đối diện thấy cô y như một thằng con trai nhưng lại mang nét duyên chính gốc con gái. Bởi thế mà cô luôn được coi là đứa cá tính nhất, tụi bạn còn bảo chả bao giờ thấy cô khóc. Từ lúc thanh niên cho đến lúc lấy chồng, hình ảnh cô lúc nào cũng gắn liền với nụ cười rạng rỡ, yêu đời và hai cô con gái song sinh đẹp như thiên thần. Ai cũng nghĩ thầm chắc hẳn cô sướng!

 

 

thuong

Nghĩ đến đây cô cười, nụ cười mang đầy xót xa. Có ai biết thời gian qua cô đã cố gắng như thế nào để giữ cái hình ảnh cứng rắn, mạnh mẽ mà bấy lâu nay cô dày công vẽ nên, có ai từng thắc mắc sao chưa bao giờ thấy ảnh người đàn ông của cô chụp cùng các con, hay họ nghĩ đơn giản rằng chồng cô lo làm ăn xa. Cô đã gạt đi cái tôi, oằn mình ra để níu giữ cái mối quan hệ được gọi bằng cái tên gia đình này bao lâu rồi. Cảm giác nghẹn ứ dâng lên nơi cổ họng, nhấp ngụm cà phê còn lại nơi đáy cốc. Đắng! thật sự rất đắng. Là cà phê đắng hay cuộc đời cô đắng?

Làn gió chạy ngang qua sống lưng làm cô thấy lạnh. Khẽ mở cánh cửa ban công đi vào phòng, cô ngồi vào bàn, lôi trong ngăn kéo một mớ giấy tờ để giải quyết ly hôn. Tất cả kết thúc rồi, phải thế thôi, cô tự nhủ. Nhưng ngay lúc này đây cô phải làm gì đó để gỡ đi tảng đá đang đè nặng nơi lồng ngực, để bớt đi cái cảm giác đau của vết thương đang mưng mủ trong cuộc sống hôn nhân của chính mình. Vén màn lên, kéo chăn đắp cho hai con, cô nhìn chúng hết thảy âu yếm như thể đang ngắm nhìn chính trái tim của mình vậy.

Nước mắt cô chực trào ra từ hốc mắt thâm đen vì mất ngủ. Sợ làm hai đứa nhỏ tỉnh giấc, cô lấy tay bịt miệng mình để ngăn tiếng nấc. Nằm xuống cạnh hai con, cô bỗng trở nên bé nhỏ và đáng thương vô cùng. Với tay quờ quạng chiếc tai phone cắm vào điện thoại, bật lên những bản nhạc buồn cô vẫn hay nghe, dòng suy nghĩ miên man đưa cô trở về lật lại từng trang ký ức đau khổ đã chôn chặt bao lâu nay.

Khi bạn thân biết cô bị trầm cảm, nó chỉ biết khóc, một người như mày thì làm sao trầm cảm được? Câu hỏi của nó xoáy sâu vào lòng cô. Đúng! Người như cô đã phải mạnh mẽ trong thời gian quá dài. Quyết định đến với hắn khi hắn đã có một đời vợ và hai đứa con riêng. Mình cô chống đối gia đình, chấp nhận quay lưng với cả thế giới để giữ con lại, để con được sinh ra. Và rồi chấp nhận hết một người không ra gì chỉ để con cô có cha. Chịu mọi lời đàm tiếu, cười nhạo, chịu mọi lời sỉ nhục, cô chịu hết!

Hai năm cưới chồng là hai năm địa ngục đối với cô. Người nhà chồng đay nghiến, dằn vặt, họ gán cho cô cái tội cố tình có bầu để trói chân hắn, họ cho mẹ con cô là gánh nặng là điềm xui của cuộc đời hắn. Đâu dừng lại ở đó. Bố mẹ hắn không dày vò cô bằng thể xác nhưng họ lại luôn chà xát lên tinh thần cô. Ông bà bảo họ chỉ có 2 đứa cháu là con riêng của hắn, ngoài ra họ không chấp nhận một đứa cháu nào khác. Thế còn con của cô, chúng là gì, chúng là máu mủ của cả cô và hắn cơ mà.

Những lúc đó cô chỉ biết ôm con và khóc. Có bầu, mang thai đôi, cô bị chứng nghén hành hạ suốt 9 tháng trời. Nhưng cô không được nghỉ lấy một ngày. Hắn có từng nghĩ tại sao cô phải lao đầu vào kiếm tiền như thế không?

Bầu tháng thứ 6, bụng càng ngày càng lớn, cô vẫn phải cùng anh shipper đi đưa hàng. Lại đúng dịp gần tết, khách đông từ sáng đến tối, ăn còn có bữa được bữa không, lấy đâu thời gian mà nghỉ ngơi, dưỡng thai. Sau này sinh non, mọi người lại hùa vào nói cô không biết giữ gìn, không biết tự chăm sóc bản thân, chăm sóc con nên mới như vậy. Hai con nằm viện một tháng trời thì chừng ấy thời gian chỉ có mẹ và anh trai cô thay nhau trực. Lúc đó hắn ở đâu, người bên nội ở đâu? Chỉ có duy nhất bà cô – em gái ông nội, lọ mọ lên thăm nom vài lần vì nhà quá xa bệnh viện. Hắn có biết không, cuộc đời này, ấm áp nhất của hai đứa con là còn được bà cô chăm sóc, hơi ấm duy nhất từ gia đình nhà nội.

Khi con vừa được 11 tháng, mẹ cô phải chăm con dâu mới sinh, mình cô chật vật với hai đứa. Lúc thì gửi con cho hàng xóm, lúc lại chấp nhận nhốt chúng trong phòng với đống đồ chơi, tranh thủ đi ship từng đơn hàng giữa nắng mưa chỉ để kiếm tiền mua sữa cho con. Đã bao giờ hắn mua cho con thứ gì đâu, đã bao giờ hắn đưa tiền cho cô đâu. Cô đi làm kiếm tiền được bao nhiêu đều nói với bố mẹ đây là tiền hắn gửi về cho. Cô muốn gia đình cô tôn trọng hắn, cô muốn họ yên tâm về cô. Chưa bao giờ cô than vãn, kể lể về những gì cô đang chịu đựng. Cô không muốn thiên hạ chỉ trỏ, nói này nói nọ về cuộc hôn nhân vốn dĩ đã chẳng nên bắt đầu, lại càng không muốn cha mẹ cô phải nghe những điều tồi tệ đó. Bởi tất cả là do cô chọn mà.

 

 

thuong

 

Những lần hắn ghen tuông vô cớ, cô cố gắng giải thích, cố gắng tình cảm, cố gắng đi gõ cửa từng nơi để xin việc cho hắn về gần vợ gần con. Nhưng hắn nào có chịu về. Bởi hắn vốn dĩ không thích gần vợ gần con, bởi hắn sợ vất vả, hắn sợ cái trách nhiệm làm chồng làm cha cướp đi cuộc sống tự do của hắn. Ngày cô bắt được tin nhắn của hắn và cô bồ cũ ngày xưa khi hắn còn ở với vợ trước, hắn lưu bằng một cái tên khác.

Nhưng làm sao có thể giấu nổi giác quan thứ 6 và linh cảm của một người đàn bà nơi cô. Hắn không một lời giải thích, cũng không một lời xin lỗi. Cô cũng chẳng làm ầm ĩ mọi chuyện, không phải cô không biết ghen mà cô hy vọng sự nhẫn nhịn, bao dung nơi cô có thể khiến hắn sửa sai và quay về. Cô chấp nhận im lặng, bỏ qua vì con, vì chúng còn quá bé bỏng. Cô có thể không cần chồng nhưng con cô cần có cha. Cô đã bỏ ngoài tai hàng trăm lí do, hàng nghìn lời nói dối, và vô số lần hắn xúc phạm cả gia đình cô, cũng chỉ vì muốn giữ cha cho con mình.

Nhưng mọi việc chẳng như cô nghĩ. Thời gian hắn xa nhà thường xuyên hơn. Mỗi lần về ghé qua nhà hắn lại gây sự, chửi bới. Và rồi hắn công khai cặp bồ.

Ngày hắn dắt cô ta về để thu dọn đồ đạc và yêu cầu ly hôn, cô đã khóc gào lên. Cô níu lấy tay hắn, nước mắt không ngừng rơi, miệng vẫn luôn năn nỉ thuyết phục: “Anh à, anh có thể bỏ em, nhưng còn con của chúng ta thì sao? Anh hãy suy nghĩ lại đi, tất cả chưa bao giờ là muộn”.

Hai đứa bé song sinh với đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn bố mẹ nó mà chẳng biết rằng chính giây phút đó giông bão đã ập vào cuộc đời chúng. Hắn giật mạnh tay áo, không thèm nhìn lấy ánh mắt của con một lần, cô ngã nhoài xuống sàn nhà. Hắn đi. Không quên bỏ lại sau lưng câu nói: “Nếu cô không thuận tình, tôi sẽ đơn phương ly hôn, con của cô, cô hãy tự lo cho chúng, tôi không giành đâu”. Nhìn thấy cô khóc, hai đứa trẻ bỗng dưng òa lên, ba mẹ con cứ ôm lấy nhau như thế.

Thương mấy cũng chỉ là người cũ đã từng

Ngày cô nhập viện vì stress để điều trị chứng trầm cảm, tin nhắn duy nhất cô nhận được từ hắn: “Cô đừng giả vờ nữa, đừng mong chờ sự thương hại nơi tôi, làm ơn trả tự do cho tôi đi”. Cô không khóc lóc, cũng chẳng buồn đánh ghen. Bởi cô đủ thông minh để biết, để cảm nhận được cô thực sự có gì và mất gì. Phản bội lần đầu là lỗi tại hắn, còn để hắn phản bội thêm lần này nữa thì lỗi tại cô rồi. Tại cô đã quá nhún nhường, tại cô không kiên quyết ngay từ lúc đầu, tại cô luôn lấy cái cớ con cô cần có cha để giữ một người như hắn ở lại, tại cô cũng nhầm tưởng rằng không có hắn mẹ con cô không thể sống nổi.

 

Bao năm qua chúng ta chỉ sống vì con

Tiếng cãi vã không dám lách ra ngoài then cửa

Dưới cổ họng là ngàn điều tan vỡ

Chẳng thể buông tay chẳng nỡ tàn ác trong lòng.

 

Chuyện vợ chồng thành ra chuyện bão giông

Ngọt ngào ném đi đắng cay chất chồng cao mãi

Bữa cơm vẫn chung mâm nhưng nuốt miếng nào cũng ngần ngại

Vẫn món canh xưa nay lại chát mặn chưa từng.

 

Chẳng còn ai nhắc về những ngày nhớ thương

Anh kiệm lời khen em ồn ào toàn điều đau đớn

Ngẫm lại ngày xưa bỗng chạnh lòng sao mình lựa chọn

Để bây giờ nhói ở trong tim.

 

Bao năm nay sống trong tường đổ tro tàn

Hoang mang nhìn tim gan u sầu

Anh tập lãng quên vùi mình vào cuộc nhậu

Em uất ức tự nhốt mình trong bốn bức tường.

 

Tình nghĩa chúng mình giờ mỏng hơn sương

Chẳng níu kéo nổi sợi dây cả hai người cùng kéo

Ngọn đèn leo lét trước cơn bão

Không ai muốn bảo vệ nữa rồi.

 

Có thể nào chấm dứt ở đây thôi

Sau này lớn lên các con sẽ hiểu

Tình yêu chết đi cũng như cuộc tàn hết rượu

Giả lả say suông ... nhạt nhẽo vô cùng.

Bài thơ hiện về rõ mồn một trong đầu óc làm cô bừng tỉnh. Cô nhận ra sợi dây giữa cô và hắn quá mỏng, khi mà hắn đã muốn đi cô càng giữ sẽ lại càng làm đau chính mình. Cô còn có hai con, chúng là cả một khối tài sản vô giá, cô không được gục ngã, phải sống thật tốt, sống mạnh mẽ hơn, sống cả phần một người cha cho chúng nữa chứ.

Trong tai phone vang lên những câu hát như cắt cứa len lỏi vào đúng tâm hồn cô: “Chỉ đêm nay thôi, cho nước mắt này được cứ rơi, cho con tim này được rã rời. Qua đêm nay rồi sẽ khác thôi”. Ngày mai rồi sẽ khác, cô của ngày mai sẽ bình tĩnh sống, sẽ lại chỉnh chu, nhẹ lòng, gói nhẹm những giọt nước mắt tối nay, bước lên tòa để gấp lại trang sách đã mối mọt. Chỉ đêm nay thôi, ngày mai cô và hắn đã là người dưng ngược lối.

Gió lãng đãng rơi sau mép cửa. Hai đứa con vẫn còn say giấc nồng. Chỉ còn người đàn bà cô độc ôm trọn cả bão giông, thương nhớ, hận thù và cả xót xa. Mong các con được bình an!

© Hoa Nguyễn – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thương mấy cũng chỉ người cũ đã từng rất thương

Hoa Nguyễn

Vì tôi muốn là chính tôi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan

Hắn và Lan

Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành

Chậm một nhịp để chữa lành

Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ

Bao giờ đáp bến đỗ

Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu

Vượt qua thử thách của tình yêu

Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại

Mùa hoa trở lại

Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.

Cánh cửa sổ cuối cùng

Cánh cửa sổ cuối cùng

Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.

back to top