Chợt nhận ra tôi vẫn còn thương em
2019-03-07 01:28
Tác giả:
Người ta thường bảo đàn ông là giống loài vô cảm. Trong một cuộc tình tan vỡ, người phụ nữ càng day dứt, đau khổ bao nhiêu thì người đàn ông lại mau quên bấy nhiêu. Chưa từng có ai kiểm chứng, nhưng tôi cũng như ngầm thừa nhận suy nghĩ đó.
Chia tay em được một thời gian, tôi vui vẻ, khoan khoái. Có lẽ việc thêm hay bớt một mối quan hệ không làm cuộc sống của tôi thay đổi quá nhiều, chỉ là đôi lúc cảm thấy trống vắng một chút vì thiếu em. Nhưng cảm giác đó lại qua đi sớm thôi vì cuộc sống của một người đàn ông trưởng thành có ti tỉ trò vui cuốn hút tôi. Tôi quên em như quên một bữa ăn trong ngày, như quên một bản tình ca đã cũ. Nhưng quên một bữa cơm, cái bụng của chúng ta sẽ réo lên nhắc nhở. Giai điệu nhạc xưa cũ cất lên lại gợi nỗi nhớ bâng khuâng. Em đối với tôi có lẽ là vậy. Không gặp lại sẽ chẳng nhớ nhung mấy, nhưng nhìn thấy em rồi, tôi chợt nhận ra mình vẫn thương em thật nhiều.

Chiều Hà Nội, chuyến xe buýt chở tôi qua hàng loạt những khu phố quen tấp nập người qua lại. Giữa hàng trăm con người xa lạ, tôi chợt nhìn thấy em. Cô gái tôi từng quen đi ngược chiều dòng người vội vã, đôi chân nhỏ nhắn sải từng bước dài. Em từng nói, giữa hàng ngàn người xa lạ, chỉ cần tình yêu đủ sâu sắc, em sẽ tìm thấy tôi trong khoảnh khắc đầu tiên. Tôi nói đùa đó là thần giao cách cảm. Giờ đây, tôi đang ngoái theo từng bước chân em vội vã, còn em đã không còn cảm nhận được sự hiện diện nữa rồi. Tình yêu tan vỡ, giữa tôi và em là rào cản. Rào cản ấy đã làm em hết thương tôi?
Nhưng tôi vẫn còn thương em – thương thật nhiều. Cuộc vui khỏa lấp trống vắng trong lòng tôi, bận rộn lấn át suy tư trong tôi; để tôi cứ ngỡ mình đã quên em. Tôi nhẩm tính, thời gian đã qua, đã mấy lần tôi chợt nhớ đến em? Đầu ngón tay tôi không hề đếm được, vì tất cả chỉ là một con số không tròn trĩnh. Tôi vô tâm với một cuộc tình đã qua; tôi và em chỉ là một người qua đường không hơn không kém. Bạn bè nhắc đến em, tôi cười xòa coi em là người đã cũ. Nhưng tại lúc này, những kỉ niệm lại thay nhau ùa về trong hồi ức khi tôi chợt nhìn thấy em.
Niềm vui, nỗi buồn cùng nhau sẻ chia. Những cuộc cãi vã nảy lửa. Tôi và em đã từng trải qua những tháng ngày như thế. Vậy mà lật lại từng trang hồi ức, tôi thấy chúng vẫn còn vẹn nguyên như mới hôm qua. Em hy sinh cho tôi thật nhiều, tôi lại làm tổn thương em gấp bội. Tôi ích kỉ, tôi ghen tuông. Có lẽ chính tôi đẩy mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta xuống bờ vực thẳm. Chỉ là bây giờ tôi mới nhận ra – đã quá muộn màng.

Em bây giờ là người con gái của sự tự do. Bước chân em nhẹ nhàng thanh thoát, nụ cười em dịu dàng hồn nhiên. Em ngày xưa cũng thế, còn tôi lại là kẻ nhẫn tâm tắt đi màu nắng trong đôi mắt em, để em không còn thích cười khi nhìn thấy tôi hay khiến em âm thầm rơi lệ. Những điều tôi chưa từng thấy trong quá khứ như có một phép màu làm phơi bày ngay thực tại. Lúc này tôi mới thấy thương em...
Đàn ông là một giống loài vô cảm. Đến bây giờ tôi đã thấm thía điều đó. Nhưng sự vô cảm không phải là vì nhanh chóng quên đi người con gái họ đã từng yêu sâu sắc mà là vì họ không hề quan tâm tới cảm xúc của cô gái đó khi còn bên nhau. Tôi đã từng thương em, nhưng lại coi em như một vật sở hữu. Giá mà tôi nhận ra mình thương em vì em đã cho tôi thật nhiều. Nhưng cái “giá mà” từ khát khao tận sâu trong đáy lòng không đủ mạnh mẽ làm bánh xe thời gian quay ngược. Giữa dòng người tấp nập, em và tôi lướt qua nhau trên hai đường thẳng song song. Tôi ngoái nhìn em như muốn tạo một đường gấp khúc, nhưng bước chân em nhanh dần để lại tôi trong những suy tư thầm lặng.
Chợt nhận ra... tôi vẫn còn thương em!
© Kỳ Ca – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn
Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”
Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay
Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi
Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.