Chợ quê trong ký ức
2018-02-13 01:30
Tác giả:

Lặng nhìn vô vàn những thứ quà bánh đầy đủ màu sắc, những con cá tươi roi rói, những mớ rau xanh non được bó cẩn thận cho đến những chiếc chổi tự làm từ rơm nếp. Tất cả đều có ở nơi này, một nơi không hẹn mà cùng nhau đến.
Nếu có ai đó hỏi tôi: "Nơi tôi thích nhất là đâu"? Thì tôi sẽ không suy nghĩ mà trả lời luôn là "Chợ". Thật khó để có thể diễn tả về phiên chợ quê nếu chưa một lần đi. Bởi sẽ chẳng có từ ngữ nào nói chính xác về nó chỉ biết là đơn sơ mà giản dị, ồn ào mà ấm áp mang đúng với nét đẹp của người dân ở quê.
Chợ lúc ấy trong tôi không chỉ là nơi mua bán mà còn là nơi để mọi người tụ tập, kể cho nhau nghe những câu chuyện vui. Chẳng phân biệt xa gần, sang hèn cứ gặp nhau nói chuyện như anh em một nhà. Không bao giờ là kết thúc nếu không có hai chữ "tan chợ".

Những ngày mưa cũng chẳng khiến phiên chợ vãn đi ít người. Ai cũng vén quần lên tận đầu gối, choàng lên vai tấm áo mưa rồi tất tả đi chợ. Người vẫn đông như những ngày nắng với một viên gạch chia đôi để ngồi hay vài cái cân cả chợ dùng chung. Nghĩ đến đây sao thấy ấm áp tình người quá. Bởi vậy mà sau mỗi phiên chợ ai cũng đều vui vẻ như chẳng có nỗi buồn nào trong trái tim họ vậy, cứ cười dù cuộc đời có ra sao.
Nhưng cuộc sống ngày càng hiện đại những phiên chợ quê dần thưa thay vào đó là những siêu thị đẹp đẽ, sang trọng có đủ mọi thứ. Thế nhưng dù phát triển thế nào thì hình ảnh về một phiên chợ quê giản dị đâu đó vẫn sẽ chẳng phai nhòa trong kí ức của tôi và biết bao thế hệ khác. Mong rằng những phiên chợ quê vẫn và sẽ còn mãi với thời gian.
© Mythu – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đông về lại thấy cô đơn
Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi
Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu
Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh
Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông
À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em
Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!
Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình
Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.