Chợ chiều ngày đông
2017-12-11 02:29
Tác giả:

Chiều… Bóng hoàng hôn trải dài cùng với cái lạnh se se của ngày đầu đông khiến không khí ẩm ẩm lành lạnh càng làm người ta thêm nhớ nhà.
Nhớ da diết những chiều được ôm mẹ bên chiếc bếp nhỏ trong cái lạnh đầu đông.
Nhớ da diết những ngày đông mẹ đi chợ chiều còn tôi thì ngồi ngóng đúng kiểu ngóng mẹ đi chợ về.
Ngày ấy, chợ chẳng phải phổ biến như bây giờ mà cứ họp theo phiên. Chợ chiều ở quê mọi người còn gọi là chợ hôm một cách dân dã. Mỗi lần đến phiên chợ là mấy đứa trẻ lại hớn hở hẳn lên bởi vì mẹ sẽ đi chợ, sẽ mang về vài xu quà bánh cho mấy đứa trẻ hảo ngọt. Tôi còn nhớ mỗi lần nghe tiếng râm ran sau lũy là biết ngay mẹ đi chợ về, tôi đều quét vội vàng cho xong cái sân gạch nhỏ mà chạy vù đi đón mẹ. Tôi chẳng còn nhớ nổi vị ngọt ngào hay cái bánh ngon ngọt hấp dẫn tôi làm sao mà mỗi lần mẹ đi chợ về mắt tôi đều sáng rực.
Lớn lên một chút, tôi năn nỉ mẹ cho đi theo trong vài phiên chợ chiều. Băng qua con đường đồng để đi nhanh ra, vài ba nón trắng nhấp nhô đi ngược chiều tôi và mẹ, ai nấy đều đang xách cái làn đầy những đồ, mắt ánh lên sáng rực xua đi cái u ám của chiều đông. Có lẽ ai cũng đang phấn khởi khi nghĩ về gương mặt đầy hy vọng của đám trẻ con ở nhà, về bữa cơm no đủ hơn thường ngày với vài món ngon.
Mẹ tôi nhìn sang cười hớn hở:
“Chợ còn đông không các bác? Hôm nay trở trời rồi, chắc nhiều cá tươi lắm nhỉ?”
Tiếng đáp lại xôn xao, dường như ai cũng đang vui hơn, gương mặt sáng hơn và nụ cười khiến cho buổi chiều đông thôi ảm đạm. Mẹ giục tôi nhanh chân để kịp ra chợ sớm, mong mua được mớ cá tươi về đãi cả nhà.
Chợ chiều họp trong một mái đình nhỏ, các bà các mẹ bày hàng trên những cái mẹt con con. Một vài mớ rau tươi của nhà trồng được, mớ cá, mớ ruốc còn bật tanh tách. Góc chợ phía xa, các bà đang túm tụm nhau trước mẹt cau trầu. Ở quê mà, miếng trầu là đầu câu chuyện, thế nên chẳng ai có thể quên được món quen thuộc ấy. Người ta mời nhau qua nhà ăn miếng trầu tươi, uống hớp nước chè xanh mới om thơm lừng, thế thôi cũng đủ làm tình làng nghĩa xóm thêm gắn chặt.

Mẹ bận rộn với việc lựa mớ cá này, chọn bó rau kia, miếng bí xanh nọ nhưng miệng vẫn không ngừng tươi cười. Xong xuôi, mẹ kéo tay tôi đi về phía bán hàng bánh. Mắt tôi sáng bừng, la liệt là những bánh. Cái mẹt có cốm non, nồi bánh đúc hay bánh đa kê vàng rượm. Nhưng món hồi ấy tôi thích nhất vẫn là bánh xèo. Viên bột dẻo nhỏ mỗi lần bỏ vào chảo dầu lại xèo lên một tiếng thật vui tai. Thế nhưng nhân đậu xanh ngon ngọt và lớp vỏ ràng ruộm thơm giòn ấy có sức mê hút tôi kỳ lạ. Thế nên mỗi lần mẹ đi chợ về tôi đều chờ đợi và lục lọi chiếc làn của mẹ chỉ vì chiếc bánh xèo thơm lừng ấy.
Ngoài bánh xèo ra, cái gian hàng con con ấy còn thêm rá bánh lá. Tôi còn nhớ bánh lá có lớp lá ngoài được luộc chín màu nâu nâu, bên trong là bột gạo được luộc chín trong vắt, nhân thịt với nấm vô cùng ngon lành. Hồi bé mẹ bảo bánh lá mềm nên thường có khi vẫn tự làm cho chị em tôi ăn. Thế nhưng có lẽ vẫn chẳng hào hứng bằng việc thấy chiếc bánh trong làn của mẹ mỗi lần đi chợ về.
Chợ chiều ở quê chỉ những món hàng quen thuộc ấy, thế mà mỗi lần đến phiên ai cũng háo hức mong chờ. Có lẽ người ta chẳng mong chờ một ngày để đi tiêu tiền mà mong chờ ngày cả nhà được ăn ngon lành hơn, bọn nhỏ được thêm cái bánh ngọt hay là ước mơ cho ngày cuộc sống được no đủ hơn.
Giờ đây, dù đã hơn hai mươi năm trôi qua, tôi vẫn chẳng thể nào quên được ánh mắt sáng rực của các mẹ, các bà trong buổi chiều đông đi chợ về. Dường như niềm hạnh phúc đang được lan tỏa ra và xua tan đi cái u ám của sương chiều, cái lạnh lẽo của mùa đông mà mang điều ấm áp vào từng căn nhà nhỏ.
© Đoàn Hòa – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.







