Giá như có thể quên em như cách thu đi qua phố
2017-11-13 01:00
Tác giả:

Tôi đã từng ao ước rằng giá như có thể được lựa chọn lại, tôi sẽ chẳng lựa chọn một mối tình vô vọng như thế để mỗi độ thu về chúng ta đều có thể an yên hơn.
Giá như ngày ấy chẳng lỡ cảm nắng một nụ cười, có lẽ chúng ta đã có những ngày thu bình yên hơn như thế nữa.
Giá như ngày ấy chẳng vì cái tôi của một câu trai mới lớn, tôi sẽ chẳng để mất em và mất đi mối tình đầu mà tôi hằng nhung nhớ.
Nhưng cũng chỉ là giá như tôi em ạ…
Năm nay thu về muộn, lòng tôi lại chút khắc khoải bồi hồi. Tôi sợ thu sẽ chẳng về nữa, sẽ đi mãi như em. Nhưng tôi cũng sợ thu về lại kéo về những ký ức tôi đã cố phủ mờ bởi thời gian.
Thu về rồi, tôi vẫn một mình lang thang khắp phố phường Hà Nội mà hít hà mùi hương hoa sữa. Ngày ấy em vẫn líu lo phía sau yên xe tôi, lâu lâu tôi lại cáu gắt vì em quá ồn ào. Tôi bảo rằng chỉ thích lặng lẽ ngắm nhìn thu, chỉ thích những khoảng lặng yên bình cùng thu. Đôi lần em giận dỗi nhưng lại nhanh chóng làm hòa. Có lẽ vì thế nên tôi chẳng biết trân trọng khoảng thời gian ấy. Giờ đây thu vẫn bình yên như thế, hoa sữa vẫn nồng nàn như thế, chỉ là chẳng còn ai ngồi sau xe tôi, chẳng còn ai kể chuyện cho tôi nghe nữa. Lòng tôi chẳng thấy bình yên, thay vào đó là chút trống vắng và hoang hoải mỗi độ thu về.
Thu về rồi, tôi cũng chẳng có ai để cùng đi dạo trên cầu Long Biên mỗi tối nữa. Ngày trước, em vẫn thường kêu tôi chở lên cầu Long Biên hóng gió. Trên ấy lộng gió, mỗi lần lên em lại lạnh rồi kêu tôi ôm. Có vài lần tôi bảo em lắm chuyện bày trò, đã lạnh còn kêu lên đây hóng gió. Em chỉ cười rồi chủ động ôm lấy tôi. Giờ đây, có đôi lần tôi cũng lạc chân lên đó. Chỉ là vô tình đi vào con đường cũ, vô tình đến nơi hẹn cũ, gió thu mang theo hơi nước lành lạnh phả vào mặt, phả vào lòng tôi từng đợt thổn thức. Tôi thấy hơi lạnh, nó chẳng khiến người ta run lên từng hồi như lạnh mùa đông, chỉ khiến lòng tôi hoang mang từng đợt khi có đợt gió đến.

Thu về rồi, nhưng tôi chẳng còn lạc mình trong nụ cười rạng rỡ trong veo của em nữa. Những ngày mưa, phố trầm mặc ẩn mình dưới làn mưa se sắt của thu. Mưa buồn, phố xá cũng buồn, tôi lại thâm trầm để hồn mình lãng đãng ở đâu đó, ánh nhìn vào màn mưa không dứt kia không dấu nổi hoang hoải chênh vênh. Còn em ngồi cạnh tôi, tay khuấy tròn ly café sữa, đôi khi lại nghịch ngợm cho tay ra đón vài giọt mưa ngoài cửa sổ và cười. Tôi biết mình đã rung động từ nụ cười ấy, nhưng lần nào cũng chẳng thể chống cự mà để tim rung lên vài nhịp lỗi. Nụ cười ấy trong veo và rực rỡ như có thể xua hết những mây đen, như có thể chiếu thêm năng lượng sang cho những suy nghĩ vẩn vơ trong tôi.
Còn giờ đây, tôi vẫn chẳng thể bỏ thói quen lang thang ở vài quán café quen và gặm nhấm nỗi cô đơn hoang hoải một mình. Chỉ là lâu lâu nghe một tiếng cười quen, thấy một kỷ niệm cũ lại chẳng thể để lòng mình thôi nhớ về nụ cười ấy.
Thu về, thời gian cứ chậm chạp qua đi nhưng tôi cũng chẳng buồn giơ tay giữ lấy nữa. Tôi chẳng thể nào giữ nổi bình yên của thu khi lòng mình vẫn không thôi cuộn sóng. Tôi nhớ em, nhớ nụ cười trong veo ồn ã giữa một sáng thu bình yên, nhớ nụ cười rực nắng giữa những ngày mưa, nhớ cái ôm thật chặt ngày thu gió lạnh. Dẫu chỉ là nhớ thôi cũng đủ để lòng thêm chút bình yên. Tôi cũng chẳng thể nào tự dối lòng rằng đã quên dù chưa bao giờ thôi nhớ một người.
Thu về và vẫn bình yên như thế, chỉ là lòng người là còn lạc bước chênh vênh.
© Đoàn Hòa – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.