Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chị tôi

2013-07-04 08:29

Tác giả:


Blog family

Tiếng mưa rơi cứ lã chã rơi trên mái nhà trọ nhỏ, nơi từng có tiếng cười hạnh phúc của hai chị em tôi, nơi trái tim tôi được sưởi ấm khi phải xa gia đình học tập để thực hiện ước mơ của mình. Dẫu có cố quên, cố vùi đầu vào công việc, học hành nhưng sao tim tôi vẫn đau, vẫn se thắt lại khi nghĩ về chị, người mà tôi luôn yêu thương. Nếu như lúc làm hồ sơ thi đại học, tôi nghe theo sự sắp xếp của gia đình, ở lại quê hương để học tập thì giờ đây tôi đã không trở thành gánh nặng của chị, không cản trở bước đường hạnh phúc mà đáng lẽ chị phải được hưởng.

Chị quen anh đã lâu, lúc tôi còn là học sinh lớp 10. Thuở ấy, tôi chưa hiểu gì là yêu, cũng như chưa biết được sự phản đối của gia đình tôi về người mà chị đang quen. Ấn tượng còn đọng lại trong tôi là những cuộc cãi vã mỗi khi chị gọi điện về cho gia đình. Với mục tiêu đỗ đại học, tôi dồn hết tâm trí cho việc học nên hầu như không quan tâm đến chuyện đó.
Sài Gòn trong tôi lúc ấy đầy mộng mơ, cuốn hút. Có biết bao điều thú vị đang chờ tôi ở nơi ấy. Nơi có ánh đèn lấp lánh, có những tòa nhà thật đẹp, có nhiều cửa hàng lớn thật lớn mà trên tivi tôi vẫn thường thấy. Lúc ấy, chị vẫn hay động viên, vẫn những lời ấm áp, giọng điệu nhẹ nhàng. Chị có dáng người thanh mảnh, tôi mắt to, cái sống mũi cao. Mọi người quý chị ở cái tính nhu mì, rất con gái. Dù có chuyện không vui hay bực bội, chị vẫn nói bằng giọng khe khẽ, nhè nhẹ, như đang thì thầm.



Sinh ra ở vùng quê nghèo, là cô gái tỉnh lẻ, chị không cầu kỳ, không son không phấn, bên ngoài chị cũng mộc mạc như chính tính cách của chị. Vì gia đình tôi khó khăn nên chị đã nguyện từ bỏ ước mơ bước vào giảng đường đại học. Chia tay mái trường cấp ba, với tấm bằng tốt nghiệp, chị khăn gói vào Sài Gòn tìm việc làm để có tiền trang trải khó khăn của gia đình cũng như cho hai em có thể tiếp tục việc học.
Nơi đất khách quê người, những ngày đầu, chị gặp không ít khó khăn.Và chị đã gặp anh, người đã cùng chị vượt qua những khó khăn ấy. Tôi không trực tiếp chứng kiến, chỉ sau này tôi nghe chị kể lại bằng giọng nói hơi run run, nghẹn ngào. Tôi nhớ lúc chị kể, trong đôi mắt to, tròn xoe ấy chợt long lanh.Tôi hiểu chị sắp khóc, nhưng chị cố gượng. Khi ấy chị vội lảng sang chuyện khác.
Tình yêu của anh chị không xa hoa, lung linh, huyền ảo mà nó bình dị bởi những đêm khuya anh vội vã chở chị trên chiếc xe đạp cũ sau giờ tăng ca. Những buổi sáng sớm anh đợi chị để đến chỗ làm cho kịp giờ. Chiếc xe đạp nhỏ đã đưa chị tôi vòng hết các dãy phố cổ kính, hiện đại, tấp nập. Giọt mồ hôi anh rơi đầy trên trán, ướt đẫm cả bờ vai. Nhưng đổi lại là nụ cười tươi như hoa của chị. Hạnh phúc vốn dĩ giản đơn như thế, mộc mạc như thế.

Thế nhưng cuộc sống nào phải như mơ, như người ta vẫn thường hay nói vui: “Đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ”. Cái ước mơ về ngôi nhà nhỏ, có tiếng cười trẻ thơ, có bữa cơm ấm áp gia đình sao giờ lại xa vời, nó nằm ngoài tầm với của anh chị, khi tình yêu ấy vấp phải sự phản đối quyết liệt từ phía gia đình tôi. Tôi nhiều lần hỏi má vì sao phản đối anh chị. Tôi thấy anh là người tốt, chịu thương, chịu khó. Câu trả lời của má chỉ đơn giản là vì tuổi tác anh chị không hợp. Nhưng bây giờ tôi cũng đã lớn, cũng hiểu được phần nào nguyên nhân má phản đối. Âu cũng là vì anh không có nghề nghiệp ổn định, mặc dù anh có chí cầu tiến, chịu thương chịu khó, nhưng bao nhiêu đó chưa đủ để đảm bảo cho cuộc sau này. Chị tôi lại được nhận vào môt công ty không lớn nhưng thu nhập ổn định. Điều này càng làm việc hai người đến với nhau trở nên khó khăn hơn.

Tôi thương chị, cũng cảm thông cho sự lo xa của má. Đứng giữa hai bên, một bên là chị, một bên là má, có lúc tôi cảm thấy nghẹt thở khi thấy chị cũng như má phải buồn. Mà phải chi tôi có thể tự lo cho mình, không vô dụng như bây giờ thì có phải tốt hơn. Tôi trượt đại học hai năm liền. Gia đình tôi gần như buông xuôi. Lúc tôi chán chường nhất thì chị vẫn ở bên cạnh, vẫn động viên tôi tiếp tục ôn luyện. Tôi đậu đại học, chị gác lại chuyện tình cảm của mình để tập trung lo cho tôi.

Sài Gòn về đêm những cặp tình nhân đưa đón nhau, chị vẫn từ cơ quan rồi về nhà trọ, vẫn lặng lẽ như chị của ngày nào. Nhưng tôi biết, chị vẫn không nguôi nhớ về anh. Tôi phát hiện chị ít cười hẳn, đôi mắt chị thường nhìn xa xăm, ẩn sâu trong đôi mắt ấy là nỗi buồn thầm kính. Còn anh, vẫn đợi chị dù đã bước vào tuổi ba mươi, cái tuổi mà đáng lẽ phải có một gia đình nho nhỏ như bao người khác.

Đôi nhẫn, một đám cưới nhỏ với sự hiện diện của gia đình hai họ vẫn còn bỏ ngỏ. Nó vẫn là ước mơ từ lâu của một đôi tình nhân không còn trẻ nữa.Trong những giấc mơ của mọi người ở đất Sài Thành có hai giấc mơ giống nhau. Và cũng có một lời chúc phúc từ đứa em gái vô dụng với người chị bao dung, độ lượng. Không biết có phải vì ước mơ của đôi tình nhân ấy chưa thể thực hiện mà thành phố ồn ã này cũng thấu hiểu được tấm chân tình ấy. Sài Gòn hôm nay buồn man mác bởi những cơn mưa dầm,khiến con người buồn miên man, day dứt.

  • Gửi từ Trần Thuyên <tranthuyenbc91@>

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

5 cuốn sách hay để đối phó với lo âu và trầm cảm

5 cuốn sách hay để đối phó với lo âu và trầm cảm

"Tôi đã đọc rất nhiều sách về chứng lo âu và trầm cảm. Những cuốn sách này có đủ trình độ hơn tôi rất nhiều để giúp bạn vượt qua mọi khó khăn mà bạn đang gặp phải", Mark Manson.

Nụ hôn đắm đuối

Nụ hôn đắm đuối

Cô được thực sự sống là một con người, được tự do hít thở những tình cảm ban đầu của tình người, được có những người bạn, được cảm nhận sự an toàn và cả bình yên nữa. Anna thấy thật là may mắn và cả êm đềm nữa đã quay lại với cô đã chạm đến được cô, sau quá nhiều đau thương nhọc nhằn và cay đắng.

Mưu cầu hạnh phúc ở thời đại số, tại sao lại không?

Mưu cầu hạnh phúc ở thời đại số, tại sao lại không?

Hạnh phúc đôi khi với trẻ con nó đơn giản, nhưng với người lớn, ngoài được những thời gian nghỉ là quý báu, thì còn lại đều đánh đổi bằng tiền bạc, thời gian để có được.

Em có biết

Em có biết

Anh đã yêu và hỏi nắng yêu anh Anh muốn xóa ký ức trong niềm xanh Để ao ước không đến tìm anh nữa

3 dấu hiệu chứng tỏ người ấy không đáng tin

3 dấu hiệu chứng tỏ người ấy không đáng tin

Ngay cả khi người yêu hoặc người bạn đời của bạn có vẻ trưởng thành về mặt cảm xúc, điều đó cũng chưa thể chứng minh được rằng họ là người đáng tin.

Ấu thơ tươi đẹp!

Ấu thơ tươi đẹp!

Mặc cho bạo chúa thời gian nhẫn tâm xóa nhòa mọi thứ, mặc cho tuổi tác ngày càng chồng chất thêm, tôi vẫn nhớ mãi bức tranh sống động ấy, dù nó luôn gợi lên một chút buồn, một chút nhớ thương về những mùa hoa tươi đẹp...

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

“Biến thể của cô đơn” là tác phẩm nói về sự mất kết nối với chính mình. Đây là thời đại chúng ta sống quá nhanh, bị nhiều thứ chi phối, từ đó mất khả năng hiểu về tâm hồn mình.

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Chúng ta kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong sự tiếc nuối của cô gái đã yêu cậu bằng cả sự chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối cô gái đã dạy cậu cách yêu, có tiếc nuối cô gái mà cậu đã từng làm tổn thương đến đau lòng không?

Em và hạ

Em và hạ

Mùa hè em là nắng, Là gió và là em Là khi trong em đó Còn sống khi hạ về

Hồi ức mùa lúa chín

Hồi ức mùa lúa chín

Con đường xưa, cánh đồng xưa vẫn còn đó, nhưng cô gái của anh đã không còn nữa. Nỗi buồn không thể nói thành lời, chỉ còn lại trong tim anh, như một bản tình ca không trọn vẹn.

back to top