Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chỉ là hạnh phúc đó không có em

2021-06-24 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - “Em phải lấy anh, anh không thể sống mà không có em được, còn trái tim em cứ dành cho Văn”

***

Ba người họ là bạn thanh mai trúc mã từ lúc nhỏ, cùng lớn lên bên nhau, cùng học cùng chơi, thậm chí đi đâu cũng có nhau, thân thật là thân.

Nếu Trân cũng mặc đồng phục giống Tùng và Văn thì mọi người sẽ tưởng đó là ba cậu nhóc tỳ, vì mái tóc tém y hệt con trai của cô, chỉ là cô mặc váy đúng theo quy định của trường.

Cả ba chơi thân nhau nhưng lại học ở ba lớp khác nhau, tuy vậy điều đó chẳng làm giảm đi tình bạn của họ mà ngược lại, lúc nào họ cũng sánh vai cùng nhau, lúc đến trường, lúc tan học. Đó là chưa nói cả ba người cùng nổi tiềng về sức học, là những cái tên ấn tượng trong trường về các thành tích học tập, là những gương mặt được thầy cô tin yêu, bạn bè nể phục.

Cấp một rồi cấp hai, họ vẫn mỗi người mỗi lớp, nhưng lên cấp ba thì Tùng và Trân lại được vào chung lớp, còn Văn vẫn khác lớp như cũ, ở một trường gần như chỉ toàn là học sinh giỏi từ các trường tập trung về. Họ vẫn thân, vẫn học giỏi, nhưng bạn bè rất dễ nhận ra, Trân và Văn quan tâm và thân nhau nhiều hơn, nên bị nhiều bạn chọc ghẹo là một đôi.

Trong một lần ở sân trường giờ ra chơi, Tùng còn đang mãi nói chuyện với nhóm bạn trong lớp dưới gốc cây phượng to nhất trường thì thấy Văn và Trân cùng bước xuống thang lầu rất vui vẻ, các bạn trêu to

“Cặp đôi học giỏi xuống kìa”

Hai người họ cũng nghe được nên cả hai đều rất rạng rỡ

Không ngờ Tùng nói như đinh đóng cột

“Sau này Trân sẽ là của Tùng, chắc chắn như vậy”

Tuổi học trò hồn nhiên vô tư nên chẳng ai nghĩ gì, bạn bè chỉ nghĩ đó là những lời nói đùa vui, như một cách để xả stress sau những giờ học căng thẳng.

Thời gian trôi mau, cả ba nhanh chóng bước vào ba trường đại học danh tiếng của cả nước, khi chỉ còn một năm cuối là tốt nghiệp thì bất ngờ Văn xuất sắc vượt lên mấy trăm bạn cùng khóa với mình để dành được một xuất đi du học tại Thụy Sĩ. Đây là học bổng duy nhất được tài trợ trọn gói, mà nghe nói học xong còn được giữ lại làm việc bên đó với một mức lương khủng.

Văn tìm gặp Trân

“Ba năm nhanh lắm, Văn sẽ về, Trân ráng chờ nghe”

“Nhất định Trân sẽ chờ, Văn nhớ liên lạc thường xuyên với Trân”

Văn không trả lời, anh nhìn Trân đăm đắm, rồi đột nhiên anh ôm chặt Trân

“Anh sẽ rất nhớ em”

Trân ngập trong hạnh phúc, cô đang mơ về tương lai của hai đứa

Ngày Văn bay đi du học, nhiều bạn bè ra tiễn và chúc mừng, chúc Văn mau thành công quay về bên Trân, họ chẳng giấu được ai nữa, mọi người đã biết hết chuyện họ yêu nhau và cùng mong họ sẽ thành đôi.

Tùng và Trân chẳng phải tìm việc nhọc nhằn sau khi ra trường như các bạn khác, họ đã được nhiều công ty ngắm nghía và đặt hàng trước.

Trân làm việc ở một công ty truyền thông nổi tiếng, còn Tùng lắc đầu với tất cả, anh chọn giúp việc cho ba anh, một tổng giám đốc trong lĩnh vực kinh doanh về xe hơi, anh muốn công ty của ba phát triển mạnh hơn, mà mọi người đều biết năng lực của Tùng ngay khi còn ngồi ỏ ghế giảng đường, anh tỏ ra rất giỏi về kinh doanh.

Những ngã rẽ đã xuất hiện, công việc và biết bao những mối quan hệ khác cuốn họ đi như một lẽ thường tình trong cuộc đời này.

Chỉ mỗi họ biết rõ nhất tình cảm mỗi người dành cho nhau vẫn vẹn nguyên như ngày nào, còn sâu sắc hơn thưở còn bên nhau nữa, vì họ vẫn luôn nghĩ luôn nhớ về nhau.

Văn và Trân vẫn vậy, vẫn nhớ mong rất nhiều trong những cuộc gọi, trong những tin nhắn, Văn đã nói với ba mẹ anh là sau khi anh về nước sẽ tiến hành lễ cưới với Trân, anh đã chọn Trân làm vợ từ lâu rồi, mà không ai nói ra nhưng cả hai gia đình đều ngầm đồng ý, chỉ chờ Văn học xong và bay về.

Nhưng Văn và Trân chẳng hề biết chuyện này

Tùng cũng nói với ba mẹ anh giống hệt như Văn, và ba mẹ anh gật đầu

Còn hơn một năm nữa là xong, Trân khấp khởi cho ngày gặp lại Văn thì gia đình cô có biến cố

Mẹ cô đột nhiên ốm nặng, cô nhìn nét đăm chiêu và chậm rãi trên gương mặt vị bác sĩ mà thắt ruột gan. Bác sĩ nói đó là một căn bệnh nan y, nhưng rất may được phát hiện sớm nên nếu đưa ra nước ngoài chữa trị thì cơ may khỏi bệnh là rất cao.

Nói đến đó ông dừng lại

“Tôi không biết khả năng của nhà mình có đáp ứng được không, vì đó là một số tiền rất lớn”

Ông ước tính và đưa ra một con số, ông còn nói phải đưa mẹ cô đi càng sớm càng tốt, vì đặc thù của bệnh càng để lâu thì khả năng di căn càng lớn, và lúc đó càng mệt hơn.

Trân choáng váng, cô biết rõ gia đình mình, có vét hết tiền dành dụm bao lâu của ba mẹ và của cô cũng chẳng thấm thía gì. Trân bàn với ba thế chấp giấy tờ nhà cho ngân hàng để lấy tiền cứu mẹ, chỉ còn mỗi cách đó mà thôi.

Ba cô đồng ý

Nhưng không hiểu sao Tùng biết chuyện, anh trực tiếp gặp ba Trân và muốn được lo hết về khoản kinh phí kia, anh nói việc quan trọng bây giờ là chữa bệnh cho mẹ Trân, không thể chậm trễ, còn tiền thì sau này trả anh sau.

Quá hợp lý nên Trân không từ chối được, cô chỉ mong mau mau được đưa mẹ đi. Tùng lo toàn bộ các thủ tục cần thiết cho chuyến đi, anh không để Trân phải tốn bất cứ đồng nào, mà còn hơn vậy nữa, anh bay cùng Trân và mẹ cô, anh nói anh không thể để Trân một mình ở nơi xa lạ, dù anh biết khả năng ngoại ngữ của Trân đủ sức đáp ứng khi bay qua bên kia.

Ca mổ cho mẹ rất thuận lợi, không chỉ các bác sĩ hài lòng và vui mừng mà cả Tùng và Trân đều rơi nước mắt. Khả năng sống của mẹ là chắc chắn, chỉ phải ở lại thêm một thời gian để theo dõi và điều trị sau mổ.

Một buổi tối trước hành lang bệnh viện, Trân đã thoải mái hơn nhiều vì sức khỏe mẹ cô đã ổn lắm rồi, cứ mỗi ngày mỗi tốt hơn thấy rõ, cô hối Tùng về nhà

“Anh bay về đi, còn hai bác và công việc nữa, em sẽ…”

Tùng ngắt lời Trân

“Em sẽ trả lại tiền cho anh sau khi về nước đúng không, em sẽ tự lo được mọi chuyện bên này, em định nói vậy đúng không”

Trân không dám nhìn thẳng vào Tùng, đã thân nhau từ nhỏ nên cô quá hiểu tính bạn mình

Tùng xoay mặt Trân đối diện thẳng với anh

“Anh sẽ về cùng em và mẹ, tiền của anh cũng là tiền của em, anh đã thưa chuyện với ba mẹ anh, khi nào mẹ em thật khỏe thì mình sẽ cưới”

Trân sững sờ, cô biết Tùng thương cô từ lâu, nhưng cô cũng biết Tùng biết rõ cô chỉ thương mỗi Văn

“Em phải lấy anh, anh không thể sống mà không có em được, còn trái tim em cứ dành cho Văn”

Trân lắc đầu

“Em cảm ơn anh đã lo cho mẹ em, lo cho em, nhưng em không thể làm theo lời anh được, em chỉ thương Văn mà thôi”

“Anh biết, và mọi người cũng biết hết, ba đứa mình đã quá thân quá hiểu nhau, Văn có chửi anh thế nào anh cũng nghe, nhưng tình yêu là tuyệt đối không nhường, anh chấp nhận em sống với anh mà cứ thương Văn.”

Với Trân, Tùng là một người bạn tốt, luôn chia sẻ giúp đỡ cô ngay cả trong những việc rất nhỏ, cô quý mến Tùng nhưng cô rung động trước Văn.

Khuya hôm đó, Trân vào trang cá nhân của Văn, cô nhắn liên tiếp mấy tin mà không thấy Văn trả lời, qua hôm sau anh mới nhắn lại rất ngắn rằng anh đang rất bận, xong việc anh sẽ nói chuyện với Trân sau.

Trân buồn và thất vọng, ngay cả lúc cô cần Văn nhất thì anh lại quá xa cô, cô muốn nói cho Văn biết hết mọi chuyện nhưng anh lại chẳng quan tâm, vì anh đang bận như anh đã nói, còn Tùng thì luôn sát bên cô, chấp nhận bỏ hết mọi việc để ở cạnh cô, chăm sóc ân cần và rất chân thành.

Sau này Trân mới biết được đó là quãng thời gian Văn phải bảo vệ một tiểu luận quan trọng, mà nếu anh thành công thì xem như cả khóa học thành công và anh sẽ được về sớm trước thời hạn, Văn cứ mong ngóng được về với Trân.

Còn Tùng đã thành công trong việc thuyết phục được ba mẹ Trân, không phải chỉ vì chuyện tiền chữa bệnh cho mẹ, mà mẹ Trân nói Tùng đúng là mẫu một người chồng tốt sau này, bà nói điều chính yếu là Tùng thật lòng thương Trân, mà bà chỉ có mỗi Trân là con nên bà sẽ yên tâm nếu hai đứa thành đôi.

Trong lúc đó Trân mòn mỏi chờ tin Văn mà anh cứ biệt dạng

Cô chạy sang nhà ba mẹ Văn thì được biết anh cũng sắp về

Chắc nó muốn làm con ngạc nhiên, nó bận học chứ không có chuyện gì đâu, mà sao bác thấy con xanh và gầy đi nhiều quá

Trân cười gượng, cô giấu chuyện mẹ bệnh, chỉ nói qua loa là vì cô tập trung cho công việc

Ngày Văn bay về, anh tìm ngay đến nhà Trân

Nhìn cô bình lặng và trầm buồn, không tỏ ra ngạc nhiên hay vui mừng như Văn nghĩ. Anh chở cô đến quán cà phê ngày nào hai đứa vẫn hay đến, Trân nói hết cho anh nghe những chuyện đã xảy ra

Em muốn trả lại hết số tiền đó cho Tùng, em sẵn sàng thế chấp nhà để làm điều đó, nhưng đó lại là nhà của ba mẹ em, em không có quyền, còn ba mẹ đã khăng khăng bắt em phải lấy Tùng

Văn ngồi đông cứng lại, anh không thể tưởng được đã có chuyện như vậy xảy ra. Anh mới bay về cũng chưa thể có ngay nhiều tiền như vậy để lo cho Trân, ba mẹ anh là giáo viên đã nghỉ hưu, không kinh doanh giàu có như ba mẹ Tùng.

Trân nói bên nhà Tùng đã xem ngày, tuần sau là lễ đính hôn, còn đám cưới chỉ cách đám hỏi mười mấy ngày

Văn ngồi lặng, hai người bạn thân ngày xưa lại cùng thương một người. Văn cũng biết rất rõ, Trân là con gái duy nhất của ba mẹ cô, Trân thương yêu và vâng lời ba mẹ từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ làm ba mẹ phiền lòng.

Văn chở Trân về, anh thuyết phục ba mẹ Trân nghĩ lại, anh nói chuyện tiền anh sẽ gặp Tùng để thỏa thuận, hai bác đừng lo lắng, nhưng ba mẹ Trân lắc đầu, ông bà nói ba mẹ Tùng đã đến dạm hỏi, hai bên đã thống nhất với nhau mọi chuyện cho hôn lễ, ông bà là người lớn không thể nuốt lời được.

Văn cay đắng ra về. Đó là một buổi chiều mùa đông có mưa lất phất, mưa rất nhẹ nhưng gió lại rất mạnh, từng đợt gió cứ thét gào làm hai hàng cây bên đường cứ ngả nghiêng. Những cơn gió cứ như mỗi lúc mỗi giận dữ hơn trên những con đường. Văn để mặc cho gió quất vào mặt đau rát, anh chạy xe chầm chậm như đang đi trong vô định.

Anh tìm gặp Tùng, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, anh chỉ nói một câu

“Hãy làm cho trái tim cô ấy quay về bên cậu, tôi muốn cô ấy hạnh phúc trọn vẹn”

Còn Trân lại nói với Văn

“Cứ xem như em phản bội anh, em không chờ được anh quay về, rồi anh sẽ có hạnh phúc mới xứng đáng hơn, chỉ là hạnh phúc đó không có em”

Văn không nhìn Trân, anh quay người đi nhanh

Trân nhìn theo ba cậu bé đang nắm tay nhau bên lề đường, trông thật đáng yêu vô cùng, trong một thoáng ký ức lại bừng dậy trong cô, bộ ba ngày xưa từng thân thiết nổi tiếng một thời, hôm nay có hai người đã thành một tổ ấm, người còn lại cũng hạnh phúc với con đường của riêng mình.

Trân chẳng có gì để phàn nàn về Tùng, các bạn còn ganh tị với cô, nói Trân quá may mắn gặp được người chồng như vậy. Trân nhớ hôm kỷ niệm mười năm ngày cưới, Tùng bất ngờ hỏi cô

“Trái tim em đã quay về bên anh chưa?”

Trân lắc đầu rất khẽ

“Em chỉ sống hết lòng với gia đình mình, với anh và con”

Chỉ mình cô biết ngày cô bước lên xe hoa, tim cô nhức buốt réo gọi Văn, mẹ Trân hiểu được điều đó nên đêm hôm trước ngày cô theo chồng, mẹ cô đã nói

“Ba mẹ chỉ có mình con, chỉ gả con đi một lần, không có lần thứ hai, con phải quên Văn đi, Tùng rất tốt với con, đừng làm gì để nó buồn. đừng làm ba mẹ lo lắng.”

Trân gật đầu để mẹ yên tâm

Văn cũng là con duy nhất của ba mẹ anh, anh không thể để ba mẹ cứ mong có cháu hoài, thỉ thoảng anh vẫn liên lạc với Trân, biết cô hạnh phúc nên anh cũng dần nguôi. Trân cũng hối anh phải lập gia đình, vậy mà lúc dự đám cưới Văn, cô đi cùng với Tùng, đã mấy năm rồi sao cô vẫn không thể quên, cô đã từng mơ mình sẽ là cô dâu bên cạnh Văn, một cô dâu hạnh phúc nhất thế gian này.

Trân thấy có lỗi với Tùng, cô biết vậy là bất công cho anh, cô là vợ anh rồi, thì không được phép nghĩ đến Văn nữa, nhưng tim cô lại quá ngang bướng, có phải tình yêu là vậy không, là không có đúng có sai, là không có thắng có thua, chỉ là mình có yêu hay không mà thôi, mà những gì thuộc về trái tim thì không thể cưỡng cầu.

Trân nhắn tin cho Tùng, nói anh khỏi đón cô vì cô có chút việc bận sẽ tự về sau. Không hiểu sao từ lúc gặp ba cậu bé kia, Trân cứ nhớ về ngày xưa, cô muốn lang thang một mình trong cuối buổi chiều nay, muốn sống cho riêng mình một khoảnh khắc.

Có phải là Trân phía trước không, cô bé có mái tóc tém với cái ba lô nhún nháy theo từng bước chân, hai bên là hai cậu bạn như hai vệ sĩ sắn sàng bảo vệ cô

Trân đứng lại bên một cây bàng, cô đang nhớ khôn nguôi về ánh mắt Văn, lúc ở sân bay năm nào. Anh nhìn cô không rời và là người cuối cùng bước lên máy bay.

Vậy mà.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Blog Radio 621: Chúng ta không có sau này

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thân gửi, anh yêu em

Thân gửi, anh yêu em

Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.

Tết là đừng xa nhau

Tết là đừng xa nhau

Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.

Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường

Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường

Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?

Dịu dàng trong đời (Phần 5)

Dịu dàng trong đời (Phần 5)

Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình

Những chuyện đến với mình đều là cái duyên

Những chuyện đến với mình đều là cái duyên

Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.

Bãi sông Hồng

Bãi sông Hồng

Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.

Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể

Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể

Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.

Vì còn thương nên còn vương

Vì còn thương nên còn vương

Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.

Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa

Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa

Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.

Dịu dàng trong đời (Phần 4)

Dịu dàng trong đời (Phần 4)

Khi anh mở lời muốn tiến xa hơn, cô vui vẻ nhưng lại không dám tin, cô lại lùi lại, nhưng khi anh nói: “khi nào em muốn nói anh sẽ nghe” thì cô đã không còn do dự nữa rồi. Hẹn anh hôm nay là muốn kể cho anh quá khứ của cô, lại muốn cùng cho anh danh phận.

back to top