Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chặng đường gian nan nhưng con và mẹ sẽ cùng đi qua

2020-12-13 01:20

Tác giả: Quang Nguyễn


blogradio.vn - Hai mẹ con ôm nhau, trăng cũng đã sắp mất dần bên khung cửa. Dù chặng đường sau này sẽ thật gian nan cho cả hai mẹ con. Nhưng bé Hà tin, mình sẽ cùng mẹ đi qua, sẽ cố gắng để mẹ được vui lòng.

***

Con bé Hà, đã khuya rồi nó còn chưa ngủ, đứng trước cửa ngó mắt về phía con đường. Dường như nó đang chờ ai, nôn nóng đã hiện rõ trên gương mặt đầy xinh xắn của nó.

Đêm nay, chưa bao giờ nó thấy đêm dài như thế này. Gần cả một đêm, tay chống cằm nhìn ra phía con đường vắng tanh, chẳng thấy bóng dáng mà nó đang chờ. Trăng đêm nay rất tròn, ánh sáng đẹp như ban ngày, nó nhìn thấy mọi vật xung quanh, từ đầu đường đến cuối đường.

Làm sao nó yên giấc được, khi hằng đêm mẹ nó phải gánh trên vai, một đôi hàng nặng để nuôi nó ăn học, phụ nữ nghèo họ vất vả là như thế. Hôm nay cũng vậy, đến bây giờ vẫn chưa thấy mẹ nó về, trong lòng nó thêm cồn cào và day dứt. Giá mà gia đình nó sung sướng như bao gia đình khác, thì mẹ nó đâu cực nhọc tấm thân hết ngày này, qua tháng nọ.

Nhà chỉ có hai mẹ con, nên tình thương mẹ dành hết cho nó. Cha nó qua đời trong thời chinh chiến, chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa nhau sống, nghĩ mà thương mẹ nó vô cùng, tuổi đã già sức yếu, lại mang trên vai đôi gồng gánh nặng nhọc đã mười mấy năm nay. 

Nó luôn tự hào về mẹ nó, cả xóm này chẳng có người phụ nữ nào nhọc nhằn trong sương gió, vất vả hết ngày lẫn tháng như mẹ nó. Thấy thấp thoáng dáng bước trên đường nhanh nhẹn, nó vội vàng chạy ra trước ngõ mà vui mừng. Mẹ nó đã về, với những giọt mồ hôi lem ướt áo, nó chạy tới ôm chầm mẹ nó.

“Mẹ ơi. Tội nghiệp mẹ quá, để con gánh vào nhà cho. Mẹ có mệt không, hàng bán hết không mẹ?”.

2-dep1-

“Con bây giờ chưa ngủ sao, khi nào mẹ đi bán vắng nhà thì con cứ yên tâm ngủ đi chứ, mẹ về sau. Mệt thì mẹ không mệt đâu quen rồi, thôi từ đây đến nhà gần mà để mẹ gánh cho. Sao con giành hết việc của mẹ vậy, thôi vào nhà đi con, hàng mẹ bán hết rồi”.

Hai mẹ con cùng nhau bước vào nhà, mẹ bé Hà lúc nào cũng hãnh diện về đứa con gái của mình, tuy nghèo nhưng bà rất hạnh phúc khi sinh ra bé Hà.

Bà ra đường, luôn được người ta khen "con bé Hà coi nhỏ vậy, mà nó có hiếu với mẹ nó quá, đến nỗi thầy hiệu trưởng cũng khen, đến thăm nhà và chia sẻ tấm gương chịu khó học giỏi". Mẹ bé Hà có mệt nhọc đến đâu bà vẫn cam chịu.

Bé Hà dọn dẹp hàng sang một bên, chạy vào lấy quần áo.

“Mẹ đi tắm đi, con dọn cơm lên”.

Bà nghe lời bé Hà đi tắm, và vào ăn cơm. Cứ như thế hết ngày này sang ngày khác, đêm đêm hai mẹ con tâm sự với nhau, bé Hà nói với mẹ.

“Mẹ ơi, để ngày mai con đi bán nha, con năn nỉ mẹ đó, cho con bán thay mẹ đi một ngày cũng được”.

Bà cười trong niềm vui và nỗi buồn lẫn lộn.

“Đi sao được mà đi, khi con đang mang chứng bệnh tim trên người, mẹ đúng là một người mẹ không ra gì, không kiếm được nhiều tiền để trị bệnh cho con”.

tuoi-tho-6-

“Mẹ ơi xin mẹ đừng nói vậy. Mẹ đã vất vả mười mấy năm nay rồi, vai của mẹ cũng đã chai, chỉ vì nuôi con ăn học thôi mà, con thương mẹ lắm”.

“Mẹ cũng hạnh phúc vô cùng khi có con, dù vất vả mẹ cũng chịu”.

“Con ước gì mẹ tươi trẻ mãi, nhiều sức khỏe và không còn vất vả với đôi gánh nặng nhọc về khuya này nữa”.

“Con không ước con hết bệnh sao?”.

“Con không ước như vậy, chỉ ước cho mẹ thôi”.

Nắm bàn tay, bé Hà hôn nhiều vào làn da mẹ đã nhăn nheo vì tuổi tác, nhưng không hiểu sao, Hà lại thích hôn và ngả đầu vào lòng mẹ. Lúc nào, cũng có một cảm giác thật ấm áp vào bao la. 

Mẹ bé cũng rất hạnh phúc vì con mình, vì căn nhà đã chan chứa tình thương trong mười mấy năm qua, bé Hà no ấm được đi đến trường trong ngày hôm nay, cũng nhờ vào một gánh hàng rong và công sức giọt mồ hôi của bà.

8ddmua_co_do_jpg

“Mẹ ơi biết bao giờ con nuôi mẹ, giống như mẹ đang nuôi con đây?”.

“Con không thấy sao, chính con đã xoa dịu bớt cái nỗi đau của mẹ đó. Con cố gắng học tập cho nên người, thành đứa con có ích cho xã hội, và đất nước. Như thế là con đã nuôi mẹ rồi đó, gánh hàng thường ngày mẹ gánh cũng nhẹ hơn nhiều”.

“Dạ. Con nhất định sẽ ngoan và chăm chỉ”.

Hai mẹ con ôm nhau, trăng cũng đã sắp mất dần bên khung cửa. Dù chặng đường sau này sẽ thật gian nan cho cả hai mẹ con. Nhưng bé Hà tin, mình sẽ cùng mẹ đi qua, sẽ cố gắng để mẹ được vui lòng.

© Quang Nguyễn - blogradio.vn

Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?

Quang Nguyễn

Người kể chuyện

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top