Chân trời nghiêng cánh
2017-04-23 01:30
Tác giả:
Chuyến bay giá rẻ đi Sài Gòn giống như một chiếc xe đò hỗn độn. Không gian rộn ràng đủ tiếng nói cười, đủ những mùi hương. Cạnh tôi là một cậu bé, khoảng tầm chừng 12 tuổi, làn da đen nhẻm còn quần áo thì xộc xệch. Dễ thấy là cậu không được chăm chút và rèn giũa nhiều, khi cậu gác chân lên ghế, xoay trái, xoay phải, tiếng nói lanh lảnh. Tôi nép sang một bên để không làm phiền cậu. Trong khi cậu mải mê xem tờ hướng dẫn cấp cứu trên máy bay, liến thoắng phân tích giá tiền các món ăn trong thực đơn, mặc người phụ nữ đi cùng cậu chỉ ừ hử. Dù vậy, bên trong vẻ thích thú đó vẫn có nét hờ hững lạ lùng.
Máy bay cất cánh. Đèn tắt. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn núi mây sừng sững giăng trước mắt, như một ngọn núi khổng lồ gào thét ra ánh sáng, những ngôi nhà bỗng chốc trở thành những mô hình vô hồn và chỉ một cái chao nghiêng cánh, ta mất hết kết nối với thế giới này, trở thành Lơ Lửng.
Tôi bỏ quên cộng đồng ồn ã đằng sau mình, chúi mục ra ngoài cửa sổ, đắm chìm mình vào dòng chảy những đốm sáng lấp lánh của ánh đèn nơi mặt đất, chúng như những con bọ nhỏ, dồn tụ lại theo những đường dẫn, đi một cách đờ đẫn không biết mình trôi về đâu. Tôi tự nhủ: mình cũng là một con bọ như thế. Núi mây đang chiếm thành phố, nhốt những con bọ vào lớp mờ ảo, bỗng chốc những tia sáng lóe lên khoe hết những hình hài đẹp đẽ đầy đe dọa, và bí ẩn. Cứ như vậy, vừa gầm gào, vừa lãng đãng, chúng như một sự kết hợp lạ kì giữa vẻ thơ mộng và một con quái thú, đánh chiếm mọi thứ bằng sự dịu êm. Tưởng chừng như chẳng điều gì có thể hạ gục được chúng. Chúng bao phủ những đốm sáng bằng sự tăm tối bất tận. Cứ như vậy, và những con bọ nhỏ chẳng thể làm gì ngoài việc trông chờ vào những tia sáng đỏng đảnh lóe lên một cách vô nghĩa, vốn chỉ để thỏa mãn bản thân núi mây, chứ chẳng xua tan được chút mờ mịt nào. Và mọi thứ cứ vậy. Y như cách chúng ta chìm nghỉm. Bỗng mình ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, và nhận ra, trăng vẫn sáng. Tôi ngạc nhiên về điều đó. Mặt trăng nằm xa cách hẳn khỏi núi mây. Và mình nhận ra rằng, khi mình lên đủ cao, mình sẽ nhận ra, mờ mịt đã nằm dưới chân mình, và trên đầu, trăng vẫn sáng.
Bởi lẽ đã có những ngày tôi ngồi bên trong đám mây kia, và nhìn nó nuốt chửng mặt trăng, ngon lành như ta ăn một cái bánh táo. Rồi mình bi quan làm sao. Mình nói ánh trăng kia đâu có thể làm được gì, vô nghĩa và vô ích.
Thế rồi hôm nay khi đứng trên những đám mây, mình nhận ra là mặt trăng vẫn còn ở đó, luôn luôn tỏa sáng. Chỉ là, ta có thể thấy nó hay không.
Cũng như những con bọ nhỏ bé, vẫn lặng lẽ tỏa sáng. Cho dù ở đây mình không thể thấy được.
Chìm vào những dòng suy nghĩ miên man kiểu ấy, khiến tôi không nhận ra tiếng thút thít ngay cạnh. Chỉ khi ông cơ trưởng lào phào gì đó bằng tiếng Anh, ra vẻ tâm sự cười cợt cho một đám người Việt bằng ngôn ngữ khác với ngôn ngữ mẹ đẻ của họ, trên đất nước của họ, thì mình mới giật mình quay lại hiện tại. Và nhìn thấy cậu bé kia đang ngồi xem lại những bức ảnh, không chắc là của cậu hay ai khác, vì cậu vội vàng giấu nó đi ngay khi thoáng thấy tôi quay lại. Cậu gom lại và cho vào túi nylon, buộc lại theo cách luồn quai bên này vào quai bên kia, rồi hấp tấp để xuống chân. Rồi cậu phủ chiếc khăn lên mặt, che đi đôi mắt hoe hoe và khi mình giả vờ ngủ, thì cậu thỏa thê khóc đằng sau chiếc khăn kia.
Tôi bối rối quá. Điều gì làm một cậu nhỏ khóc lóc trên một chuyến bay như thế này, mà mình suy đoán cũng là một trải nghiệm mới mẻ với cậu. Vì đây là một cuộc chia xa? Một cuộc giã từ? Hay đó là một lời vĩnh biệt?
Mình tự hỏi, nếu một ngày những nỗi đau ấy là quá lớn. Cậu có mong muốn được kể ra? Và khi kể ra, những gì người ta nhìn về cậu, không phải là một sự dịu dàng, mà lại là, ôi nhảm nhí, sự e dè, sự coi thường, người ta nghe những gì cậu nói, và nghĩ, cậu đang đóng kịch, hay đang yếu hèn? Dẫu sao thì cũng đều ko phải là điều gì tốt đẹp cả.
Bởi lẽ một ngày họ đang phải nhìn thấy quá nhiều sự giả dối. Quá nhiều câu chuyện bi thương được kể, quá nhiều dằn vặt được thổ lộ, ta là đối tượng của những mong mỏi, mong mỏi được quan tâm. Và sau quan tâm, là một vài sự ích kỉ. Và chính ta, cũng chỉ là một con người, ko phải thánh nhân, không đủ yêu thương để bao trùm tất thảy. Vì thế đôi khi, ta lựa chọn, không yêu thương nữa.
Ta quay lưng khi ai đó cần.
Và lại hối hận dằn vặt mình khi nhận ra, họ cần ta thật sự. Ta đã không nhìn thấu họ, như những đốm sáng nơi mặt đất không thấy mặt trăng bị che mờ sau lớp mây, hay mặt trăng đã quên mất, bên dưới mình còn có một những đốm sáng mong manh đang tồn tại. Ta dễ quên, dễ thờ ơ trước những gì mình không nhìn thấy.
Vì thế nên tôi trân trọng cậu nhỏ với nỗi buồn của cậu, và càng trân trọng giây phút tôi được chứng kiến nỗi buồn đó, vì cậu không kể gì cả, nên tôi chỉ cảm thấy, đơn thuần, là Dịu Dàng.
© Phai – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.