Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chân thành quá phải chăng là ngốc nghếch?

2017-08-30 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Có ai đó bảo cô, đừng hiền quá, cũng đừng chân thành quá, trong cuộc sống, trong tình bạn, lẫn trong tình yêu. Nếu không thứ mà cô nhận lại là thiệt thòi, là nỗi buồn, niềm đau và sự thương tổn.

***

Chân thành quá phải chăng là ngốc nghếch?

Đà Nẵng ngày mưa rả rích. Thức dậy sau một giấc ngủ chập chờn. Người ê ẩm. Cô cứ mong hôm nay là chủ nhật, để được vùi mình trong chiếc chăn ấm. Nghe tiếng búa đập thình thịch vào tường công trình đang xây bên vách, đáng lý ra phải gắt gỏng khó chịu rồi chửi bới các kiểu, nhưng cô lại thấy thương, thương cho phận người lao động giữa đời mưa gió.

Ngồi trong văn phòng, nhìn dòng người vội vã dưới cơn mưa, cô nhớ Hà Nội. Thật đấy! Nhớ cô bạn nhỏ đang công tác ngoài thủ đô. Trong suy nghĩ của cô, Hà Nội mùa thu ấm áp lắm không như cái nắng vàng vọt hanh hao đất Đà thành. Nhưng không, cô nghe ai đó bảo Hà Nội mưa. Hôm nay Đà Nẵng cũng mưa. Chút mưa đầu mùa nhưng sao nghe lạnh lẽo và cô đơn đến lạ!

Thèm lắm cảm giác hai đứa ngồi bên ô cửa kính, hồn lân la bên những nốt nhạc tình mà mong ngóng những giọt mưa cho đúng điệu cái tên của quán – Mưa coffee. Trớ trêu thay ngồi hàng giờ đồng hồ nhưng vẫn không có lấy vài giọt mưa bay cho thỏa lòng hai cô gái trẻ.

Tình bạn đôi khi còn lãng mạn hơn cả tình yêu là thế!

Nhưng sao hai hôm nay, im lìm đến lạ. Chẳng biết đang bận hay bất chợt chẳng muốn quan tâm đến nhau nữa. Cô luôn tự suy diễn, rồi tự lo lắng và tự buồn như thế.

Bạn thân là khi, ngày sinh nhật bạn, biết bạn đang cãi nhau với người yêu, sợ bạn buồn, sốt nóng ran cả người nhưng cô gắng dậy, ra tiệm mua chiếc bánh kem nho nhỏ, rồi chạy vội sang nhà để cùng bạn thổi nến.

“Alo, tui đi chơi với người yêu rồi.”

Lặng lẽ treo chiếc bánh kem bên cửa sổ rồi về.

Bạn thân là khi, hai đứa giận nhau vì chút chuyện vặt vãnh. Chẳng phải lỗi của ai, nhưng thôi chắc bạn đang buồn, chạy sang nhà rồi hai đứa cùng đi ăn, cùng ra sông Hàn ngắm “xe buýt”. Nhưng câu trả lời là:

“Tôi buồn ngủ, không đi đâu.”

Là cô sai chăng? Cô là người có lỗi chăng? Thái độ đó là gì chứ? Nước mắt ngắn dài một mình lặng lẽ bên bờ sông Hàn tịch mịch.

Bạn thân, là khi nghe nó bảo:

“Hà Nội mưa lạnh và buồn lắm, nhớ Đà Nẵng.”

Thế là vội an ủi, động viên và gửi chút tình nơi đây để sưởi cho ấm lòng. Là lo bạn một mình nơi xứ người có biết tự chăm sóc mình không hay cứ lao mình vào công việc rồi bỏ bê sức khỏe. Là có vui không hay buồn ủ ũ rồi lại tìm đến cà phê mà không ngủ được. Là gọi cho nhau một cuộc, hai cuộc, rồi ba, bốn cuộc không nghe máy… khiến lòng đứng ngồi không yên.

Nếu cô không phải người chủ động thì chẳng thấy một dòng tin nhắn hỏi han. Là người ta vô tâm hay do cô suy nghĩ quá nhiều.

Chân thành quá phải chăng là ngốc nghếch?

Có ai đó bảo cô, đừng hiền quá, cũng đừng chân thành quá, trong cuộc sống, trong tình bạn, lẫn trong tình yêu. Nếu không thứ mà cô nhận lại là thiệt thòi, là nỗi buồn, niềm đau và sự thương tổn.

Nhưng cô chỉ nghĩ duy nhất một điều, hãy đối xử với mọi người theo cách mà mình muốn người ta đáp lại nên cô cứ chân thành và nhiệt tình như thế. Cô sống vì mọi người, cô chỉ nghĩ mình hy sinh một chút, mình chịu thiệt một chút mà họ sống vui hơn, sống tốt hơn thế cũng là hạnh phúc mà.

Cô chủ động làm lành trước và chủ động nhận lỗi trước cho dù mình không sai cũng bởi vì tình bạn bao lâu, và cô hiểu đó là một người bạn tốt, chỉ đôi khi tính tình cô ấy có chút ương ngạnh.

Cô vẫn đối xử tốt với một người đã bao lần làm cô tổn thương. Chỉ vì cô biết, người đó giống mình, vẫn là cái tính im lìm mà dồn nén bao xúc cảm, lúc nào cũng vui vui cười cười chứ mấy ai biết trong lòng nỗi niềm chất chứa. Vì cô biết người ta cần được quan tâm, cần một người để sẻ chia trong cuộc sống bộn bề này.

Chân thành quá phải chăng là ngốc nghếch? Phải chăng tình cảm ấy là cô tự nguyện trao đi nên không mấy ai trân trọng?

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Mưa xối xả. Mưa như đang gột rửa tâm hồn ngây thơ khờ dại của cô gái trẻ.

© Hạ Tuyết – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

back to top