Cậu mãi trong ký ức của tôi
2023-05-17 01:25
Tác giả:
Ngọc Thiên
blogradio.vn - Cậu sẽ không biết tôi là ai, và tôi cũng không biết rằng cậu có đọc được những lời này của tôi nhưng tôi vẫn muốn gửi một lời chúc phúc tới cậu, chúc cậu cả đời an nhiên, hạnh phúc, nếu như có một ngày cậu cảm thấy thế giới toàn là lọc lừa dối trá thì đừng buồn mà hãy cười lên vì trong đó vẫn có một người vẫn luôn nhớ tới cậu và muốn những gì tốt đẹp nhất sẽ tới cậu.
***
Bảy năm, đã bảy năm rồi. Bảy năm đã trôi qua đây không phải là một quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải là ngắn để thay đổi hết thảy mọi chuyện, nó đủ để khiến cho một mối tình đơm hoa kết trái nhưng cũng đủ để xóa nhòa hình bóng ai đó ra khỏi trong tim.
Cuộc đời có mấy lần bảy năm để yêu và được yêu, có lẽ sẽ có rất nhiều người dùng bảy năm đó để đắm say trong những mối tình nồng nàn, nhưng cũng sẽ có người dùng bảy năm đó để nhớ lại rồi tự một mình nhâm nhi nỗi cô đơn, cố gắng níu lại một chút cảm giác quen thuộc mà xa lạ đối với một hình bóng như mờ như ảo nhưng lại rất chân thật được chôn sâu trong kí ức.
Tôi muốn hỏi cậu rằng "Bảy năm trôi qua, liệu rằng cậu có còn nhớ tôi không?" Nếu như cậu nghe được câu hỏi này thì xin đừng trả lời mà hãy giữ lời nói đó trong tim. Nghe có vẻ gì đó hơi dở hơi nhỉ?
Những lúc nghĩ về cậu thì con người tôi lại thay đổi hoàn toàn giống như trở thành một người khác vậy. Nhưng trong cái khác lạ đó tôi lại tìm được một cảm giác quen thuộc của thiếu niên năm đó, một thiếu niên vô lo vô nghĩ dành hết tất cả tâm tư dành cho cậu.
Ngược dòng thời gian về bảy năm trước, có lẽ cậu đã quên nhưng trong kí ức của tôi nó vẫn luôn tồn tại rõ ràng.
Một cậu trai đang sắp bước qua cái tuổi dậy thì, mang theo tâm tình của một cậu nhóc nhưng lại muốn trở thành một người trưởng thành theo đuổi một cô gái ở cái tuổi mười lăm.
Lúc đó có rất nhiều người nói với tôi rằng cái thứ tình cảm ở độ tuổi này chỉ là tình yêu bọ xít, căn bản chỉ là cảm xúc nhất thời mà tương lai sẽ rất mù mịt. Nhưng nhiệt huyết tuổi trẻ trong tôi khiến tôi bỏ qua hết thảy những lời nói đó mà một lòng theo đuổi thứ mà tôi cho rằng là mãi mãi.
"Đó chính là cậu”.
Hai trái tim cô đơn mang theo nỗi nhớ nhà suốt ngày chỉ quanh quẩn bên trong trường nội trú rất nhanh đã được sưởi ấm bởi một ngọn lửa tình yêu mãnh liệt.
Dùng từ tình yêu để nói về khoảnh khắc đó đối với tôi chính là hợp lý nhất.
Không biết rằng ở một nơi xa lạ, cậu có còn nhớ tới cảm giác hồi hộp khi đứng trước mặt đối phương, có nhớ được cảm giác khi hai trái tim được kéo gần lại với nhau qua một cái nắm tay giản dị, liệu cậu có còn nhớ được cảm giác hồi hộp khi hai trái tim chạm nhau qua một cái ôm, sự nhớ nhung và cảm xúc dâng trào khiến mỗi tối bản thân không ngủ được mà thức dậy nhắn tin cho đối phương hay không.
Nếu cậu không nhớ được thì cũng không sao, hãy để tôi tự nhớ lại, có lẽ với cậu nó khá là dư thừa nhưng đối với tôi nó chính là một kí ức có lẽ sẽ theo tôi cả một đời.
Còn bây giờ hãy để tôi kể cho cậu nghe về cô gái tôi yêu năm đó, cô gái có bàn tay lạnh, hay ngại ngùng ở cái tuổi đôi mươi, cô gái đó mở miệng ra là từ chối tất cả mọi chuyện nhưng trong lòng lại mang theo một tâm tư khác, thật sự là rất khó chiều.
Cô gái đó từng hỏi tôi rằng tại sao lại yêu cô ấy, nhưng năm đó tôi lại không có câu trả lời cho câu hỏi đó, cho dù là đến ngày hôm nay tôi cũng đã mê mang rất lâu khi nghĩ lại nó.
Nghe có vẻ thật nhàm chán đúng không? Nhưng có lẽ đó mới là tình yêu, một tình yêu trong sáng nhất mà không đụng chạm gì đến lợi ích hay tiền bạc như cái độ tuổi đã đi làm như chúng ta hiện tại.
Cô gái đó cũng đã từng rơi nước mắt chỉ vì cái tính cách trẻ trâu của tôi luôn thích ganh đua cạnh tranh những điều vô nghĩa bên ngoài, cô gái ấy cũng đã khóc vì sự vô tâm của tôi qua vài câu tin nhắn.
Giờ đây nghĩ lại những thứ đó tôi đã tự cảm thấy xấu hổ mặc dù nó chỉ là một chút kí ức trong lòng của tôi.
Cậu biết không trong suốt bảy năm nay trong đầu tôi mỗi khi nhớ về cậu đều hiện lên một câu hỏi "Liệu cuộc sống cậu bây giờ có tốt không?"
Nhiều lúc ngồi lướt facebook nhìn thấy hình ảnh cậu trên story nhưng lại không dám bấm vào chứ đừng nói là thả một cảm xúc gửi sự nhớ nhung đến cho cậu.
Mỗi lần như vậy tôi đều nhớ tới cái cảm giác đau xé lòng khi ngày đó cậu nói lời chia tay đối với tôi, có thể cậu cũng cảm nhận được hoặc là ngày đó tôi đã không xứng để cậu phải quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Cậu biết không cảm giác đó không dễ dàng gì nhưng tôi không trách cậu, mà tôi tự trách bản thân tôi ngày đó sao không cố gắng níu kéo cậu lại, nếu như vậy có lẽ bảy năm nay của tôi đã khác, có lẽ tôi sẽ không phải một mình gặm nhấm nỗi nhớ đơn phương suốt thời gian này.
Ngày hôm nay, trong khi đang lướt facebook dạo tôi lại nhìn thấy hình bóng của cậu, vẫn là một cảm giác bất lực và tự trách hiện ra, nó đã dày vò tôi suốt quãng thời gian rất dài này.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể nhắn tin cho cậu để nói hết những suy nghĩ trong lòng vì sợ nó sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu, vì vậy tôi đành phải viết lên những dòng chữ này để có thể xua tan đi một chút cảm xúc trong lòng. Đồng thời qua đây tôi cũng muốn tự giải quyết đi nhân quả mà tôi đã tự tạo ra và giày vò tôi suốt bao năm qua.
Cậu sẽ không biết tôi là ai, và tôi cũng không biết rằng cậu có đọc được những lời này của tôi nhưng tôi vẫn muốn gửi một lời chúc phúc tới cậu, chúc cậu cả đời an nhiên, hạnh phúc, nếu như có một ngày cậu cảm thấy thế giới toàn là lọc lừa dối trá thì đừng buồn mà hãy cười lên vì trong đó vẫn có một người vẫn luôn nhớ tới cậu và muốn những gì tốt đẹp nhất sẽ tới cậu.
"Tôi là một người hay quên, thậm chí có thể quên hết mọi chuyện vừa mới xảy ra, nhưng có một thứ tôi không thể quên được đó là hình bóng cậu trong kí ức của tôi".
© Ngọc Thiên - blogradio.vn
Xem thêm: Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.