Cảm ơn cậu đã vẽ cho tôi một tia sáng
2022-09-24 01:25
Tác giả:
Bekimm
blogradio.vn - Ngày qua ngày, mùa mưa lại đến rồi, nhưng năm nay không còn giá băng nữa. Cậu ơi, cảm ơn cậu đã vẽ cho tôi một tia sáng, nó dẫn cho tôi một lối đi của sự thức tỉnh, một lối đi mà kẻ cô đơn này chưa bao giờ nhìn thấy. Tôi biết, cậu với tôi là hai thế giới, nhưng sao cậu cứ đến lay động trái tim tôi như thế này.
***
Đây sẽ là một bức thư tình dài tôi gửi cậu. Có lẽ là hơi trễ khi đến tận bây giờ là tháng 8 tôi mới có cảm xúc để viết nên những con chữ này nhưng tôi nghĩ như vậy cũng không sao vì vốn dĩ “thanh xuân là để bỏ lỡ”.
Thời gian trôi đi rồi sẽ không quay trở lại được nhưng những kỉ niệm , kí ức , những khoảng thời gian đó vẫn còn đó và sẽ đọng lại trong tâm trí tôi nhưng một thước phim đẹp trong cuộc đời của mình, thước phim được mang tên “Lần Đầu Biết Yêu” .
Tháng 5, mùa mưa lại đến nữa rồi, mấy ai nghĩ, mới đó mà những năm tháng cấp 3 cũng dần đi đến hồi kết. Tôi - một gã cô đơn một mình, không bao giờ muốn đến trường, một kẻ vô công rỗi nghề chính hiệu khi được nhắc tên, một người mà đến những năm cuối của tuổi học trò sẽ mãi chẳng nhớ tên ai, cũng như chẳng ai nhớ đến tên mình cả.
Tôi là một kẻ sợ lạnh, sợ lạnh từ thân xác tới tâm hồn, và một tên sợ lạnh lại phải đối diện với mùa mưa Sài Gòn, lạnh lẽo một cách đáng sợ, ít nhất là với tôi.
Và rồi cậu đến, thổi nắng vào cuộc đời tôi, chưa bao giờ tôi thấy cầu vồng, nhưng ánh nắng cậu đem đến khiến tôi đã thấy thứ vẻ đẹp huyền bí đó ngay trong chính cậu. Đôi mắt long lanh như thể giết chết mọi sinh linh bị mê hoặc bởi chúng, đôi môi mềm mại khiến bao chàng trai phải ngã gục, nụ cười đốt Cậu lướt qua, một ánh nhìn, một nhịp bước, dù một thước, cũng giết tôi. Nếu đây là một con game nhập vai mọi người vẫn hay chơi thì chẳng biết tên nhân vật cấp thấp này đã bao lần phải dùng phép hồi sinh trước một công chúa kiều diễm mà mọi chàng hoàng tử nơi khác đều mơ ước được chạm vào.
Tôi và cậu, hai thế giới, hai con người, lạ lẫm, xa xăm, những đường thẳng song song tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể chạm vào. Nhưng tôi phải cảm ơn Einstein, ông ta đã vẽ cho tôi một cơ hội. Một thế giới tuyệt vời mà với thuyết tương đối, hai đường thẳng song song sẽ gặp nhau ở vô cùng. Vậy cậu ơi, cho tôi hỏi, tôi bước với cậu mãi vậy thì chúng ta có chạm nhau không? Hay thậm chí có không chạm nhau ở vũ trụ này, thì ở vũ trụ khác, chúng ta có chạm đến nhau không? Tôi chỉ cần một vũ trụ thôi là quá đủ, trái tim hóa đá này lúc ấy cũng sẽ sinh ra một nhành cây xanh mát, phủ bóng lên tình yêu của chúng ta, cậu nhỉ?
Nhưng cậu nghĩ đi, tôi chỉ dám nhìn cậu từ xa như thế thì có ổn không nhỉ? Tôi bén mảng tiến lại gần hơn, những lần tình cờ đến nhiều hơn, những lần hỏi hang, đi ra căn tin... lần nào cũng có một gã cạnh bên mà cậu không hay biết, hay là tôi đăng ký thi vào đại học nào có đào tạo điệp viên nhỉ? Tôi chình ình thế mà cậu có nhận ra tôi đâu.
Ngày qua ngày, mùa mưa lại đến rồi, nhưng năm nay không còn giá băng nữa. Cậu ơi, cảm ơn cậu đã vẽ cho tôi một tia sáng, nó dẫn cho tôi một lối đi của sự thức tỉnh, một lối đi mà kẻ cô đơn này chưa bao giờ nhìn thấy. Tôi biết, cậu với tôi là hai thế giới, nhưng sao cậu cứ đến lay động trái tim tôi như thế này.
© Bekimm- blogradio.vn
Xem thêm: Quán quen nào còn nhắc tên chúng mình | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mình đến bên nhau
Cô ở nhà thì lúc nấu ăn hắn thêm đôi đũa vậy thôi. Người làng thấy ngôi nhà có hai kẻ gá nghĩa đang ở thì cũng bật cười, nhìn như hai người đến chốn đường cùng đang giúp nhau vậy.

Thành phố nơi đây tôi gặp người
Thành phố nơi đây tôi gặp người Chắc do duyên phận chẳng thành đôi Dù sao cũng một lần gặp gỡ Không nợ cũng duyên chẳng đua đòi.

Tình thương cô thầy
Tháng năm dưới mái nhà trường Em cảm nhận được, tình thương cô thầy Tận tụy lo lắng đêm ngày Bên trang giáo án, miệt mài nghĩ suy.

Sài Gòn trong tim tôi
Sài Gòn với tôi không chỉ là bức tranh lộng lẫy hay một thành phố với trang sử hào hùng mà Sài Gòn còn là góc khuất của những mảnh đời cơ cực.

Ước mơ tuổi 20
Tôi cũng như nhiều bạn trẻ Việt Nam đang sinh sống và làm việc trên đất nước Mặt trời mọc, mỗi bạn đều có riêng mình những hoài bão ước mơ, cũng đang nuôi dưỡng tâm hồn trong sáng, tinh thần vững vàng và sức khỏe, tài chính đủ lớn để khi trở về đất nước hoàn thành ước mơ ấy. Còn tôi đang từng bước, từng bước tiến lại gần hơn ước mơ của mẹ và của chính tôi trong niềm tin vững chắc. Tôi sẽ làm được.

Chuyến xe cuối cùng để trở về
Ngày cuối cùng cô rời khỏi Sài Gòn, bầu trời không chút gợn mây, nắng vẫn chiếu gay gắt từ bầu trời xanh thăm thẳm, những ước mơ xa xăm nay đã thành hiện thực. Cô biết ơn người đã cưu mang cô cả về vật chất lẫn tinh thần nơi xứ người xa lạ này và trong lòng cũng chẳng trách anh nữa.

Đợi chờ rồi buông
Em sẽ kéo em về với hiện thực bên những người thân thương Gia đình, bạn bè và bao điều thân thuộc Điều quý giá ở ngay bên mình, do trước đây vì tình yêu ngây ngất Em đã bỏ quên

Nỗi lòng năm năm
Tôi nhận ra đó là công việc mới của tôi trong hiện tại. Tôi cứ cắm cúi vào cái lap mỗi ngày và cắm cúi theo những dòng cảm xúc những dòng suy nghĩ cứ trào lên trong tôi và trút xuống những trang giấy trắng qua cái bàn phím.

Chuyến đi về với tuổi thơ
Ánh nắng đã tắt hết, trả lại một không gian thanh bình êm ái, gió lại càng lạnh và heo hút phả qua những ngọn lúa dưới đồng quê chiều về. Mặt trời đã từ từ chìm sâu sau những dãy núi hướng Tây xa mờ vời vợi, những chiếc “máy bay” đó sẽ bay về đâu chúng tôi cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn nó sẽ đáp xuống một vùng đất của những người ngồi trong muốn đến.

Ước mơ cánh cò
Cánh cò là hiện thân cho những người miền quê lam lũ, vất vả, cơ cực. Nhưng bên sâu trong đáy lòng là nỗi khát khao được bay nhảy tự do với đời mà không bị trói buộc. Đáng tiếc, cả tuổi thơ của tôi đã bị ràng buộc bởi hoàn cảnh đẩy đưa, từ đó kìm hãm hết sức sáng tạo mong muốn được thỏa sức.