Cà phê như người bạn
2023-09-08 06:30
Tác giả:
Xuân Lý Ngọc
blogradio.vn - Nhâm nhi tách cà phê đắng ấy, cùng với những hồi ức về tuổi thơ tôi ùa về thì tôi cảm thấy vị của ly cà phê này đắng vô cùng. Chỉ khi nhìn lại quá khứ ấy thì tôi mới cảm thấy buồn cho bản thân mình và yêu thương bản thân mình hơn.
***
Pha một tách cà phê và uống trước khi đi ngủ đã là một thói quen khó bỏ của tôi. Có lẽ nó được hình thành từ những ngày còn đi học khi đó tôi đã thường xuyên thức khuya để học bài. Bởi vậy nên mắt tôi lúc nào cũng hiện rõ vòng thâm như mắt gấu trúc vậy.
Hương vị của tách cà phê do chính tay tôi pha lúc nào cũng vậy, vị đắng hòa cùng vị ngọt nhẹ làm cho tâm hồn cảm thấy nhẹ nhõm và thư giãn biết bao. Không hiểu sao người ta nói uống cà phê buổi sẽ mất ngủ nhưng tôi lại ngược lại việc uống cà phê trước khi đi ngủ lại khiến tôi ngủ ngon hơn, đúng là kỳ lạ nhỉ! Nhưng mà hôm nay thật khác, cũng là một tách cà phê do chính tay tôi pha cũng là lượng đường như mọi ngày, vậy mà vị của tách cà phê này lại đắng đến lạ thường. Vị đắng ấy đã gợi tôi nhớ đến tôi lúc nhỏ.
Năm lên bốn tuổi những đứa trẻ thì luôn được cha mẹ yêu thương chăm sóc một cách tận tình, những đứa trẻ đó được cha mẹ mua cho quần áo mới, đồ chơi mới phải nói là những đứa trẻ bằng tuổi lúc đó đều đang có một tuổi thơ thật đẹp. Còn tôi lúc đó phải chứng kiến và lắng nghe những câu từ khinh bỉ và lăng mạ từ chính những người họ hàng thân thiết của mình chỉ vì ba tôi gây nợ và bỏ trốn. Còn mẹ tôi thì lo sợ và chẳng làm gì ngoài việc chửi, thấy họ hàng chửi con mình mẹ tôi chỉ im lặng mà nhìn, có khi không hiểu sao mẹ xách cả cây ra đánh.
Tôi vẫn nhớ rất rõ lúc tôi bị cậu mợ nói là con nít mà mặt nhăn nhó suốt ngày thì ngay lập tức mẹ tôi đã lấy một cái cây sắt nhỏ gần đó đánh tôi dù tôi có khóc to đến cỡ nào thì mẹ vẫn đánh dù tôi không hiểu là mình đã làm sai điều gì. Khi mà mấy người đòi nợ đến quậy và tìm cha tôi thì ai ai cũng vậy nói ra nói vào mà chẳng giải quyết được gì đến cả đứa trẻ con như tôi cũng nhận ra được sự ghét bỏ của họ dành cho gia đình tôi. Cả ba mẹ con tôi lúc đó phải đón nhận những ánh nhìn miệt thị ấy, và phải rong ruổi khắp nơi. Tuy không phải ngủ ngoài đường nhưng vẫn phải sống trong lo sợ khi mà chủ nợ chạy khắp nơi kiếm gia đình tôi. Bôn ba chạy đôn chạy đáo thì cuối cùng chúng tôi cũng có một nơi để sống để bắt đầu lại, lúc đó cả ba mẹ con cũng gặp lại cha và cùng làm lại mọi thứ. Tưởng chừng như mọi thứ sẽ trở lại bình thường nhưng thực tế thì luôn phũ phàng.
Vì sợ không có tiền nên ai trong gia đình cũng đi làm, riêng chị tôi thì đi học. Trong ngôi nhà thuê nhỏ đấy, ngôi nhà nằm trong cái hẻm nhỏ phía sau nhà là một con kênh thì chỉ có đúng mình tôi ở nhà từ sáng đến chiều cùng với một chiếc tivi chỉ có đúng chín kênh nhưng chẳng có kênh nào chiếu phim hoạt hình cả.
Ở nhà một mình nên lúc nào tôi cũng phải đóng hết cửa mà nhà thì mái thấp nên nóng vô cùng, mấy tháng hè ở nhà cứ như ổ bánh mì đang nướng trong lò. Đặc biệt, vào những hôm mưa thì nếu trời mưa nhỏ thì không sao nhưng nếu trời mà mưa lớn thì thế nào nhà cũng ngập và mùi thối của cống bốc lên. Nghĩ lại không hiểu sao mình lại chịu được những cảnh đó nữa.
Tôi đã luôn ở nhà một mình, không có lấy một người bạn, không có lấy một món đồ chơi nào cả. Cũng vì thế mà khi bắt đầu đi học tôi đã vô cùng sợ hãi và tìm lý do để nghỉ học. Mặc dù được đi học, có rất nhiều bạn bè nhưng không hiểu sao tôi lại rất sợ việc bạn bè tôi biết tôi trốn nợ lên đây sống, tôi đã rất sợ cảm giác bị bạn bè bỏ rơi.
Việc có nhiều bạn bè cũng vui thật nhưng khi nhìn cách ba mẹ của những đứa bạn mình quan tâm con của họ tôi lại thấy tủi thân, đứa bạn nào của mình cũng được ba mẹ đưa đón mua cái này cái kia cho còn mình thì phải tự đi bộ, phải tự để dành tiền để mua bánh hay thứ mình thích và cả dụng cụ học tập mà chẳng dám mở miệng xin cha mẹ.
Không khí ở nhà thì lúc nào cũng là tiếng cãi nhau của cha và mẹ về tiền bạc về bia rượu về số phận. Tôi nghe riết mà cảm thấy chán nản. Xin cha mẹ đi chơi thì chẳng bao giờ được cho đi nên là tôi dường như lúc nào cũng ở nhà chẳng khi nào được đi chơi với bạn bè, ngay cả khi đi chơi với những đứa trẻ trong xóm thôi thì tôi cũng chửi te tua. Chỉ khi lên cấp hai thì tôi mới dần được phép đi chơi với bạn bè.
Nhâm nhi tách cà phê đắng ấy, cùng với những hồi ức về tuổi thơ tôi ùa về thì tôi cảm thấy vị của ly cà phê này đắng vô cùng. Chỉ khi nhìn lại quá khứ ấy thì tôi mới cảm thấy buồn cho bản thân mình và yêu thương bản thân mình hơn.
Tuổi thơ của tôi thật buồn và cô đơn giống như vị của ly cà phê lúc này. Ngay lúc này đây tôi cũng không hiểu sao lúc ấy tôi lại chịu đựng được cảm giác cô đơn ấy, tại sao mình lại biết im lặng như vậy. Tôi thở dài nhìn vào tách cà phê: Thật là một ngày đặc biệt.
© Xuân Lý Ngọc - blogradio.vn
Xem thêm: Mưa Tạnh Tình Tan
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đông về lại thấy cô đơn
Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi
Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu
Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh
Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông
À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em
Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!
Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình
Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.