Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cà phê như người bạn

2023-09-08 06:30

Tác giả: Xuân Lý Ngọc


blogradio.vn - Nhâm nhi tách cà phê đắng ấy, cùng với những hồi ức về tuổi thơ tôi ùa về thì tôi cảm thấy vị của ly cà phê này đắng vô cùng. Chỉ khi nhìn lại quá khứ ấy thì tôi mới cảm thấy buồn cho bản thân mình và yêu thương bản thân mình hơn.

***

Pha một tách cà phê và uống trước khi đi ngủ đã là một thói quen khó bỏ của tôi. Có lẽ nó được hình thành từ những ngày còn đi học khi đó tôi đã thường xuyên thức khuya để học bài. Bởi vậy nên mắt tôi lúc nào cũng hiện rõ vòng thâm như mắt gấu trúc vậy. 

Hương vị của tách cà phê do chính tay tôi pha lúc nào cũng vậy, vị đắng hòa cùng vị ngọt nhẹ làm cho tâm hồn cảm thấy nhẹ nhõm và thư giãn biết bao. Không hiểu sao người ta nói uống cà phê buổi sẽ mất ngủ nhưng tôi lại ngược lại việc uống cà phê trước khi đi ngủ lại khiến tôi ngủ ngon hơn, đúng là kỳ lạ nhỉ! Nhưng mà hôm nay thật khác, cũng là một tách cà phê do chính tay tôi pha cũng là lượng đường như mọi ngày, vậy mà vị của tách cà phê này lại đắng đến lạ thường. Vị đắng ấy đã gợi tôi nhớ đến tôi lúc nhỏ.

Năm lên bốn tuổi những đứa trẻ thì luôn được cha mẹ yêu thương chăm sóc một cách tận tình, những đứa trẻ đó được cha mẹ mua cho quần áo mới, đồ chơi mới phải nói là những đứa trẻ bằng tuổi lúc đó đều đang có một tuổi thơ thật đẹp. Còn tôi lúc đó phải chứng kiến và lắng nghe những câu từ khinh bỉ và lăng mạ từ chính những người họ hàng thân thiết của mình chỉ vì ba tôi gây nợ và bỏ trốn. Còn mẹ tôi thì lo sợ và chẳng làm gì ngoài việc chửi, thấy họ hàng chửi con mình mẹ tôi chỉ im lặng mà nhìn, có khi không hiểu sao mẹ xách cả cây ra đánh. 

Tôi vẫn nhớ rất rõ lúc tôi bị cậu mợ nói là con nít mà mặt nhăn nhó suốt ngày thì ngay lập tức mẹ tôi đã lấy một cái cây sắt nhỏ gần đó đánh tôi dù tôi có khóc to đến cỡ nào thì mẹ vẫn đánh dù tôi không hiểu là mình đã làm sai điều gì. Khi mà mấy người đòi nợ đến quậy và tìm cha tôi thì ai ai cũng vậy nói ra nói vào mà chẳng giải quyết được gì đến cả đứa trẻ con như tôi cũng nhận ra được sự ghét bỏ của họ dành cho gia đình tôi. Cả ba mẹ con tôi lúc đó phải đón nhận những ánh nhìn miệt thị ấy, và phải rong ruổi khắp nơi. Tuy không phải ngủ ngoài đường nhưng vẫn phải sống trong lo sợ khi mà chủ nợ chạy khắp nơi kiếm gia đình tôi. Bôn ba chạy đôn chạy đáo thì cuối cùng chúng tôi cũng có một nơi để sống để bắt đầu lại, lúc đó cả ba mẹ con cũng gặp lại cha và cùng làm lại mọi thứ. Tưởng chừng như mọi thứ sẽ trở lại bình thường nhưng thực tế thì luôn phũ phàng.

Vì sợ không có tiền nên ai trong gia đình cũng đi làm, riêng chị tôi thì đi học. Trong ngôi nhà thuê nhỏ đấy, ngôi nhà nằm trong cái hẻm nhỏ phía sau nhà là một con kênh thì chỉ có đúng mình tôi ở nhà từ sáng đến chiều cùng với một chiếc tivi chỉ có đúng chín kênh nhưng chẳng có kênh nào chiếu phim hoạt hình cả. 

Ở nhà một mình nên lúc nào tôi cũng phải đóng hết cửa mà nhà thì mái thấp nên nóng vô cùng, mấy tháng hè ở nhà cứ như ổ bánh mì đang nướng trong lò. Đặc biệt, vào những hôm mưa thì nếu trời mưa nhỏ thì không sao nhưng nếu trời mà mưa lớn thì thế nào nhà cũng ngập và mùi thối của cống bốc lên. Nghĩ lại không hiểu sao mình lại chịu được những cảnh đó nữa. 

Tôi đã luôn ở nhà một mình, không có lấy một người bạn, không có lấy một món đồ chơi nào cả. Cũng vì thế mà khi bắt đầu đi học tôi đã vô cùng sợ hãi và tìm lý do để nghỉ học. Mặc dù được đi học, có rất nhiều bạn bè nhưng không hiểu sao tôi lại rất sợ việc bạn bè tôi biết tôi trốn nợ lên đây sống, tôi đã rất sợ cảm giác bị bạn bè bỏ rơi.

Việc có nhiều bạn bè cũng vui thật nhưng khi nhìn cách ba mẹ của những đứa bạn mình quan tâm con của họ tôi lại thấy tủi thân, đứa bạn nào của mình cũng được ba mẹ đưa đón mua cái này cái kia cho còn mình thì phải tự đi bộ, phải tự để dành tiền để mua bánh hay thứ mình thích và cả dụng cụ học tập mà chẳng dám mở miệng xin cha mẹ. 

Không khí ở nhà thì lúc nào cũng là tiếng cãi nhau của cha và mẹ về tiền bạc về bia rượu về số phận. Tôi nghe riết mà cảm thấy chán nản. Xin cha mẹ đi chơi thì chẳng bao giờ được cho đi nên là tôi dường như lúc nào cũng ở nhà chẳng khi nào được đi chơi với bạn bè, ngay cả khi đi chơi với những đứa trẻ trong xóm thôi thì tôi cũng chửi te tua. Chỉ khi lên cấp hai thì tôi mới dần được phép đi chơi với bạn bè.

Nhâm nhi tách cà phê đắng ấy, cùng với những hồi ức về tuổi thơ tôi ùa về thì tôi cảm thấy vị của ly cà phê này đắng vô cùng. Chỉ khi nhìn lại quá khứ ấy thì tôi mới cảm thấy buồn cho bản thân mình và yêu thương bản thân mình hơn. 

Tuổi thơ của tôi thật buồn và cô đơn giống như vị của ly cà phê lúc này. Ngay lúc này đây tôi cũng không hiểu sao lúc ấy tôi lại chịu đựng được cảm giác cô đơn ấy, tại sao mình lại biết im lặng như vậy. Tôi thở dài nhìn vào tách cà phê: Thật là một ngày đặc biệt.

© Xuân Lý Ngọc - blogradio.vn

Xem thêm: Mưa Tạnh Tình Tan

 

Xuân Lý Ngọc

Bản thân thích nghe nhạc và đọc sách

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mưa nào mà không tạnh?

Mưa nào mà không tạnh?

Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.

Ai bán

Ai bán

Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười

Tía là quê hương

Tía là quê hương

Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba

Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!

Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!

Thật sự, giờ cậu đã hiểu ra tôi và biết thương tôi. Cái ôm hòa giải gỡ bỏ mọi nút thắt suốt tám năm qia. Đó cũng là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cậu thật tâm xem tôi là chị dâu của cậu, chúng tôi được là chị em.

Đa ơi

Đa ơi

Đa ơi! Sao buồn thế Trông bọn trẻ đến tìm Suốt thời gian im tiếng Lặng lẽ một niềm riêng

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)

Cảm ơn cuộc gặp gỡ ấy đã đưa chúng mình từ hai người xa lạ đến với nhau thành người thương. Từ nay mình không còn một mình nữa mà có người cạnh bên quan tâm và yêu thương.

Làm gì để sống hạnh phúc?

Làm gì để sống hạnh phúc?

Chính bản thân bạn, sống trong chính câu chuyện của mình nhưng cũng không biết mình có đang thực sự hạnh phúc hay đang cố ích kỷ che đậy một vết thương cũ.

Thuận vợ thuận chồng

Thuận vợ thuận chồng

Dù có lúc “Cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” nhưng cuối cùng họ vẫn nghĩ đến cái nghĩa cái tình, vẫn “ăn đời ở kiếp” với nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, giữ cho tổ ấm gia đình luôn được bền vững, tốt đẹp.

Các tầng mây

Các tầng mây

Tôi muốn có một người ngang tầm với mình, không phải về gia cảnh mà là mindset, anh có thể giàu hoặc nghèo hơn tôi nhưng về tư duy sống thì chúng ta phải đồng điệu.

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 4)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 4)

Có lẽ mình là một cô gái may mắn và hạnh phúc khi nhận được lời tỏ tình trực tiếp như thế. Có thể những lời tỏ tình có thể không quá ngọt ngào trau chuốt thế nhưng lại thật chân thành. Ngày trước lúc mình chọc anh thế mối quan hệ của cả hai đang là gì, anh bảo rằng bản thân không muốn nói những lời quan trọng thông qua tin nhắn. Có thể thấy anh nghiêm túc với mối quan hệ này như thế nào.

back to top