Bỗng nhiên thấy cuộc đời mình như những chuyến xe
2019-03-31 01:35
Tác giả: Tuệ An
blogradio.vn - Có người hỏi nó, bao giờ mới chịu quên người ta; nó bảo, bao giờ không quen tay tìm tên Facebook người ấy nữa thì chắc mới quên hẳn.
***
Đã bao lâu rồi nhỉ, cái thứ cảm xúc vẫn dễ tuôn trào để mà gõ, mà hòa vào từng câu chữ biến đi đâu rồi ấy. Cái WordPress đã để mốc meo. Hình như, cảm xúc cũng thế, mốc lên, mòn đi, gỉ ra rồi. Khó mà nói ra, khó mà tâm sự với một ai đó... Chỉ lặng lẽ đi dưới mưa, cảm nhận lại những gì đã thuộc về một nơi thật xa lắc.
Lớn rồi, cứ thế lặng lại, tự dồn vào trong, chẳng muốn bộc bạch. À thực ra, muốn cũng chẳng được ấy chứ! Mọi cảm xúc muốn thốt ra thành lời khó dần khi chẳng dễ dàng gì để tìm được một người bạn tâm giao, sẵn sàng lắng nghe mọi nỗi niềm của bản thân.
Những ngày trời chiều mưa, dòng người mỗi lúc một vội vã mà bon chen để kịp về nhà. Phố đã lên đèn. Nó vẫn thế, một mình nán lại trên căn phòng tầng 6 của văn phòng dù đồng hồ đã điểm 18h30. Chẳng còn ai trong toà nhà này còn làm việc. Lâu dần, nỗi sợ hãi biến mất đi, dù thỉnh thoảng vẫn có vài cảnh "hú hồn".
Đó là con mèo từ đâu ngoài cửa sổ nhảy phốc vào phòng rồi vụt ra cửa, chạy đi mất; hay thang máy bỗng dưng ngừng hoạt động, điện chập chờn và bị nhốt hơn 10 phút. Nó kéo cửa sổ, ngước mặt đón làn gió lạnh, mặc cho mưa táp vào mặt từng hồi rồi nhìn xa xăm mà lòng cứ nằng nặng điều gì khó gọi tên...
Trầm ngâm một lúc rồi nó tắt máy tính, tắt hết đèn trong phòng. Hành lang tối om, một mình nó bật đèn pin điện thoại soi đường, lò dò vào thang máy, lên xe hòa vội vào dòng người ấy.
Mưa làm ướt nhòe cặp kính, mưa loang loáng mặt đường, chả buồn lau nước mưa gì đó nữa, nó cứ thế mà phóng đi trong thứ âm thanh hỗn tạp đang réo quanh tai: tiếng người nói, tiếng nổ xe, tiếng còi inh ỏi kéo dài những con phố... Mưa gì mà chán thế không biết được, vừa bẩn vừa buồn.
Nhưng nó vẫn thích, ở một góc nào đó, mưa có vẻ hợp với nó. Vì nói thế nhưng xe chẳng chịu rẽ về nhà, cứ mải đi theo những con đường quen, những góc phố quen, miệng hát theo những bài hát quen, nghĩ đến những người quen quen... Lạ thế nhưng là thói quen rồi. Mỗi khi lên cơn tâm trạng hay sến sẩm như thế, nó vẫn thường lang thang một mình, vào quán ăn một mình, cười một mình, khóc một mình. Vốn dĩ chỉ có thể là một mình. Đời rộng nhưng lòng người chật thật ấy, chẳng thể chen vào ai cũng chẳng cho ai chen vào cùng. Nghĩ mà lạ lùng!
Rồi lại nhớ tới một người, rồi cười ngớ ngẩn, rồi bất giác giật mình khi thấy ai đó mà giống người ta đến lạ. Cũng chỉ thế mà thấy vui vui suốt trên đường trở về.
Thật ra là, miệng nói muốn quên, muốn thôi nhớ thì dễ nhỉ nhưng làm được hay không, bản lĩnh được hay không mới là việc khó nhằn. Ngẫm mới thấy, thời gian hóa ra cũng chỉ làm ta khắc sâu nó hơn một chút, sâu dần rồi sẽ hóa thành một hình xăm nhỏ ở trong tim.
Có người hỏi nó, bao giờ mới chịu quên người ta; nó bảo, bao giờ không quen tay tìm tên Facebook người ấy nữa thì chắc mới quên hẳn.
Hôm nay, hoà vào cơn mưa, trong ánh đèn đường, trong ngày Valentine trắng, nó nhìn những cặp đôi yêu nhau khoác tay vào nhà hàng, nhìn những cái hôn nhẹ lên má của một đôi bạn trước quán cà phê... qua cặp kính nhoè nước. Rồi nó nhìn lại mình. Nước mắt hoà nước mưa.
"Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là những chuyến xe..."
© Tuệ An – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu