Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bố vẫn luôn dõi theo từng bước đi của con

2022-07-06 01:15

Tác giả: Mạnh ngố


blogradio.vn - Từ sâu trong tim, tôi luôn tin rằng, bố vẫn luôn dõi theo từng bước đi của tôi. Ai cũng nói chính ông đã phù hộ cho tôi sống sót qua hai lần tai nạn giao thông nghiêm trọng. Và mỗi khi gặp khó khăn, tôi vẫn luôn nhớ về bố như một điểm tựa tinh thần để tiếp tục vững bước tiến lên phía trước. Chỉ có một điều vẫn khiến tôi ray rứt là cả đời này tôi cũng không còn cơ hội nói với bố một câu từ tận đáy lòng “Con yêu bố rất nhiều”.

***

Năm học lớp 12, tôi may mắn được tham dự một cuộc thi học sinh giỏi ở thành phố. Vì trường thi ở khá xa nên đội của trường tôi phải xuất phát từ khá sớm. Nhà tôi cũng cách trường khá xa nên tôi phải xuất phát từ khoảng 5h20 khi trời còn nhiều sương mù trong những ngày đầu tháng 12.

Mọi chuyện sẽ chả có gì đáng nói nếu bố tôi không lo lắng về những kẻ nghiện ngập hay xuất hiện vào sáng sớm trên con đường từ nhà tôi đến trường. Bố có đề nghị chở tôi vào trường, nhưng tôi không đồng ý vì tự ái. Cuối cùng tôi đã một mình đạp xe đến trường an toàn mà không xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhưng có một chuyện mà tôi vẫn thắc mắc là trong suốt quãng đường gần 4km, tôi luôn có cảm giác bị theo dõi, dù không nhìn rõ có người nào ở phía sau hay không vì sương mù dày đặc.

Vài tháng sau khi bố qua đời, tôi có đem chuyện này ra hỏi mẹ thì được biết là bố đã âm thầm đi theo tôi vào ngày hôm đó. Ông không dám đi quá gần vì sợ tôi phát hiện, nhưng cũng chỉ yên tâm quay về khi đã nhìn thấy tôi đến trường an toàn. Năm đó, tôi đã 17 tuổi, nhưng bố vẫn luôn xem tôi là một đứa trẻ còn được bảo vệ thật cẩn thận.

Bố tôi là một người đàn ông hiền lành, chất phác, yêu vợ, thương con và sống rất được lòng mọi người. Cả đời ông chỉ biết làm và làm để giúp vợ con có cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi chưa từng thấy ông đi nhậu nhẹt, dù ai cũng nói bố uống rượu rất khá. Ông cũng rất hay giúp đỡ người khác và nhiều lần được họ đến tận nhà để cảm ơn, dù đôi khi vẫn bị chê là lo chuyện bao đồng.

bo_-84

Về chuyện dạy con, bố gần như chưa từng dùng roi vọt để dạy dỗ tôi. Trong ký ức của tôi, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi bị bố đánh xảy ra khi tôi còn học cấp 1. Tôi không còn nhớ rõ nguyên nhân cụ thể khiến mình có hành động bồng bột như vậy nữa. Tôi chỉ nhớ sau khi có mâu thuẫn với bố mẹ, tôi đã gói ghém quần áo tính bỏ nhà ra đi.

Hồi đó, trên sóng truyền hình vẫn chiếu các bộ phim có cảnh nhân vật bỏ nhà ra đi trong một ngày mưa gió. Tôi cũng tính học theo mà không thành công. Tôi chỉ mới đi ra tới giữa sân đã bị bố giữ lại và đánh cho một trận ra trò. Những chuyện sau đó tôi không còn nhớ rõ nữa, hoặc giả là tôi không muốn nhớ nên ký ức dần trôi vào quên lãng. Tôi chỉ nhớ khi kể lại chuyện này cho đám bạn vào ngày hôm sau, chúng nó đều bò lăn ra cười.

Sau ngày đó, tôi không có thêm lần nào muốn bỏ nhà ra đi và bố cũng không bao giờ đánh tôi, ngay cả khi tôi có hành động không phải phép. Trong một lần tranh cãi với bố về chuyện kết bạn, tôi đã dùng từ ngữ không đúng mực khiến bố giận tím người. Đó là một trong những lần hiếm hoi tôi thấy bố giận dữ như vậy vì bố vốn là người hiền lành. Cả đời tôi gần như chỉ thấy bố cười chứ hiếm khi thấy ông giận dữ hay quát mắng người khác.

Vậy mà lần đó tôi đã làm bố giận, giận đến mức bỏ ăn cơm và không thèm nói chuyện với tôi trong vài ngày. Không khí gia đình trong thời gian đó thực sự rất nặng nề. Cả bố và tôi đều muốn tránh mặt nhau. Bữa cơm gia đình là khoảng thời gian hiếm hoi cả nhà ngồi chung, nhưng cả tôi và bố đều chỉ muốn ăn thật nhanh cho xong bữa.

Trong thâm tâm tôi khi đó rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng lại ngập ngừng không dám nói ra, vì sợ hãi, vì ngại ngùng hay vì cả cái tôi quá cao, không dám thẳng thắn nhận lỗi của mình. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết rằng, thẳng thắn đối mặt với sự thật và dám nhận lỗi cũng là một hành động dũng cảm chẳng hề dễ thực hiện. Nhưng với sự động viên của mẹ, rốt cuộc tôi cũng đã nói ra được bốn từ “Con xin lỗi bố”.

bo_-81

Sau khi nói ra được những lời đó, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Và tôi còn vui mừng xen lẫn xấu hổ khi được bố tha thứ. Bố thậm chí không hề trách mắng thêm một lời nào mà chỉ nói rất nhẹ nhàng “Bố rất vui khi con dám nhận lỗi. Bố muốn con biết rằng, dù bố có làm gì thì cũng chỉ mong điều tốt đẹp nhất đến với con”.

Đó là lần hiếm hoi bố thổ lộ tình cảm với tôi. Là một người sống nội tâm, bố chưa từng nói yêu tôi, ông chỉ dùng hành động để chứng minh tình yêu thương của mình dành cho con trai.   

Theo lời kể lại của cô chú, hồi tôi chỉ mới biết bò, bố từng dọn hết thức ăn ra khỏi mâm cơm để tôi ngồi vào giữa mâm vì tôi thích như vậy. Mẹ không đồng ý, nhưng bố vẫn chiều tôi. Đến khi tôi vào tiểu học, chính bố là người dạy tôi học bảng cửu chương trong những đêm ông vẫn phải thức đến 22 giờ – 23 giờ để nhào nặn những viên than.

Vào những ngày hè năm 2002 – 2003, khu vực nhà tôi thỉnh thoảng vẫn bị cắt điện vào ban đêm. Nhà nào có điều kiện mới dùng được máy phát điện. Nhà tôi không có máy phát điện nên chỉ có thể dùng quạt tay để làm mát. Và trong những đêm như thế, bố đã thức để quạt mát cho tôi được ngủ ngon, dù ông đã làm việc cả ngày giữa trời nắng và còn mệt mỏi hơn tôi rất nhiều.

Trong những ngày tôi ôn thi Đại học, bố cũng không thể ngủ ngon vì luôn tỉnh giấc giữa đêm để hỏi han, động viên và nhắc tôi nhớ giữ gìn sức khỏe. Sau khi tôi nhận giấy trúng tuyển, cũng là bố đạp xe gần trăm cây số để đi tìm nhà trọ cho tôi ở ngoài Hà Nội vì ông còn chưa biết đi xe máy. Bố lo tôi chưa sống tự lập bao giờ sẽ gặp khó khăn trong những ngày đầu làm sinh viên xa nhà. Bố lo tôi sẽ gặp chuyện ở chốn Thủ đô xô bồ và đầy rẫy các tệ nạn.

Bố tôi là một người như vậy đó. Ông có thể ít nói và tạo cảm giác khó gần cho những người mới tiếp xúc, nhưng kỳ thực lại sống rất tình cảm.

bo_-91

Có một chuyện mà cả đời tôi sẽ không thể nào quên là đêm cuối cùng hai bố con ngủ cùng nhau. Chuyện xảy ra chỉ 5 ngày sau sinh nhật 18 tuổi của tôi. Ông ngoại tôi qua đời sau một thời gian dài chống chọi với bệnh tật. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được nỗi đau mất người thân là như thế nào. Sự ra đi của ông khiến tôi suy sụp nặng. Tôi như người mất hồn, không thiết ăn uống, mất ngủ và rơi vào trạng thái trầm cảm.

Bố nhanh chóng nhận ra tình trạng của tôi và ông biết mình sẽ phải làm gì đó để giúp tôi trở lại bình thường. Một đêm nọ, ông đề nghị được ngủ cùng tôi. Đó là lần đầu tiên hai bố con ngủ cùng nhau sau nhiều năm tôi không còn nằm chung giường với bố mẹ. Trong đêm hôm đó, bố nằm cạnh tôi và kể rất nhiều chuyện để tôi hiểu rằng, cuộc sống này rất vô thường, sinh lão bệnh tử là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Tôi vẫn nhớ như in lời bố nói với tôi “Một ngày nào đó bố cũng sẽ ra đi giống như ông ngoại thôi. Nhưng con không cần lo lắng về chuyện đó. Việc của con bây giờ là cố gắng học tập và sống thật tốt. Bố vẫn hạnh phúc và tự hào khi ra ngoài đường nghe thấy mọi người khen con ngoan ngoãn, học giỏi. Chỉ như vậy thôi là bố vui rồi. Con không cần lo lắng gì cả”.

Đêm hôm đó, tôi đã khóc. Tôi khóc vì sợ đến một ngày bố cũng ra đi như ông ngoại. Tôi khóc vì đến bây giờ mới nhận ra bố thương yêu tôi như thế nào.

Hơn một tháng sau, người bố thân yêu của tôi ra đi mãi mãi trên đường đi làm về. Gã phụ lái gây ra tai nạn đã phải trả giá trước pháp luật, nhưng bố tôi vĩnh viễn không thể quay về. Tôi càng ân hận hơn nữa khi trong lần nói chuyện cuối cùng, hai bố con đã tranh cãi về chuyện ở trọ của tôi. Sáng hôm sau, bố qua đời khi tôi đang ngồi trên giảng đường.

bo_-9

Cái chết của bố khiến tôi một lần nữa rơi vào trạng thái suy sụp và trầm cảm nặng nề. Trong những thời khắc bi quan nhất, tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ học. Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện không hay để quên hết đi những áp lực và đau khổ liên tiếp xảy ra với bản thân. Nhưng thật may là người thân và bạn bè đã giúp tôi vứt bỏ được suy nghĩ “hèn nhát” đó để tiếp tục sống và luôn cố gắng sống tốt hơn như bố vẫn luôn kỳ vọng.

Từ sâu trong tim, tôi luôn tin rằng, bố vẫn luôn dõi theo từng bước đi của tôi. Ai cũng nói chính ông đã phù hộ cho tôi sống sót qua hai lần tai nạn giao thông nghiêm trọng. Và mỗi khi gặp khó khăn, tôi vẫn luôn nhớ về bố như một điểm tựa tinh thần để tiếp tục vững bước tiến lên phía trước. Chỉ có một điều vẫn khiến tôi ray rứt là cả đời này tôi cũng không còn cơ hội nói với bố một câu từ tận đáy lòng “Con yêu bố rất nhiều”.

© Phương Vũ - blogradio.vn

Xem thêm: Những giọt nước mắt của cha

Mạnh ngố

Đi dọc theo giấc mơ, bạn sẽ không thấy đơn độc

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.

Đoạn đường cũ

Đoạn đường cũ

Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.

Đủ buồn để buông

Đủ buồn để buông

Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.

Tết xa quê

Tết xa quê

Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.

Viết để chữa lành

Viết để chữa lành

Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.

Cho đi yêu thương là một lựa chọn

Cho đi yêu thương là một lựa chọn

Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.

Mùa thu tôi thấy nàng

Mùa thu tôi thấy nàng

Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.

Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!

Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!

Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.

back to top