Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bố tôi ngồi ở bến tàu

2022-06-18 01:20

Tác giả: Tâm Nhu Yên


blogradio.vn - Tàu sắp chạy rồi, bố tôi đứng trên cảng. Mẹ nhắc “ Anh về đi”. Nhưng bố không về, ông nói rằng ông sẽ ở đó cho đến khi tàu đi khuất hẳn. Rồi bố từ từ ngồi xuống ghế đợi. Xung quanh người đi kẻ lại tấp nập, chỉ có bố tôi ngồi đó, yên lặng, cô đơn. Bố dõi mắt nhìn theo chúng tôi, tôi không biết lúc này trong lòng ông nghĩ gì? Có lẽ ông đang lo lắng chăng? Lo cho tôi một đứa con gái mà ông đã quen bao bọc, che chở.

***

2 giờ sáng tôi không ngủ được. Ánh sáng vàng dìu dịu của chiếc đèn ngủ nhắc nhở tôi, tôi thật sự sắp đi làm rồi. Tôi cứ nằm như vậy trằn trọc mãi. 4 giờ, tôi nghe tiếng mở cửa phòng, bố mẹ tôi đã dậy. Thế là cả nhà chúng tôi chuẩn bị đồ đạc. Những đồ vật ấy sẽ theo tôi đi làm ở một hòn đảo xa lạ, nó lạ đến nỗi, tôi còn ít được nghe tên.

Chiếc xe lao đi vun vút, khung cảnh hai bên đường bỗng nhiên làm tôi nhớ đến bài văn “Tôi đi học” của Bằng Lăng. Trong mắt đứa trẻ cảnh vật vừa thân quen vừa xa lạ và trong mắt tôi, hình ảnh mà tôi đang thấy cũng như vậy. Đường phố vắng lặng, cảnh vật đìu hiu, dường như cả thế giới vẫn đang say ngủ dưới màn đêm dịu nhẹ. Tấm màn ấy được dệt từ triệu triệu vì sao lung linh điểm xuyết trên nền trời đen thăm thẳm. Tâm trạng tôi lúc này giống như một cuộn len rối hỗn độn, cuộn lấy những hàng cây, ngôi nhà tối tăm hai bên đường.

bo_1

Xe tiếp tục đi, không gian tĩnh lặng vẫn bao trùm nhưng rồi dần vỡ ra, vỡ ra khi xuống đến cảng. Tiếng người nói chuyện, tiếng tàu máy, tiếng xe như chiếc chìa khóa khởi động ngày mới. Tuy vậy màn đêm còn đặc quánh, chỉ có ánh sáng của một góc đèn. mẹ tôi nhanh miệng bắt chuyện và hỏi ngay được con tàu đưa chúng tôi đi. Nhìn thấy gia đình tôi có nhiều đồ đạc, mọi người cũng tốt bụng nhắc nhở xuống tàu sớm.

Bố tôi giúp hai mẹ con tôi xách đồ, đồ đạc lỉnh kỉnh xếp đầy góc mũi tàu. Dường như tôi thấy điều gì đó qua ánh mắt của bố. Ông vẫn yên lặng. Ồ, bố tôi già nhanh quá. Mái tóc của ông đã bạc phân nửa, khóe mắt đầy nếp nhăn. Tôi biết chứ, tôi sợ lắm. Tàu sắp chạy rồi, bố tôi đứng trên cảng. Mẹ nhắc “ Anh về đi”. Nhưng bố không về, ông nói rằng ông sẽ ở đó cho đến khi tàu đi khuất hẳn. Rồi bố từ từ ngồi xuống ghế đợi. Xung quanh người đi kẻ lại tấp nập, chỉ có bố tôi ngồi đó, yên lặng, cô đơn. Bố dõi mắt nhìn theo chúng tôi, tôi không biết lúc này trong lòng ông nghĩ gì? Có lẽ ông đang lo lắng chăng? Lo cho tôi một đứa con gái mà ông đã quen bao bọc, che chở.

bo_-3

Trên cái dáng hình cô độc ấy, tôi thấy một đôi vai vững chãi chèo chống cả gia đình. Người đàn ông từng được gửi về quê ngoại vì nhà nghèo, đông con, người đàn ông mới mười mấy tuổi đã biết tự lập chăm lo gia đình. Tôi thương bố, thương hai bàn tay từng lên rừng, từng xuống biển, và từng chắp cánh cho cả ước mơ của cuộc đời tôi. 

Tôi biết mình thương bố biết bao nhiêu, nhưng tôi lại chưa bao giờ đủ dũng cảm để đứng trước mặt ông nói ra ba từ “Con yêu bố”. Mọi cảm xúc trong người tôi như sôi sục, cổ tôi nghẹn đắng. Bóng dáng của bố dần dần nhỏ lại, rồi bị che khuất bởi tầng tầng lớp lớp cảnh vật, thế nhưng nó lại khắc sâu vào tim tôi rồi. Nó nhắc nhở tôi rằng, giờ đây tôi đã có một cánh chim tự do, có thể tôi sẽ đi đến những nơi xa, thật xa, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay, quên nơi tôi trở về. 

Nhớ nhé, bố vẫn sẽ ở đây, vẫn sẽ yêu thương con, vẫn sẽ bảo vệ con. Về nhà thôi, đừng quên đường về nhà.

©  Tâm Nhu Yên - blogradio.vn

Xem thêm: Những giọt nước mắt của cha

Tâm Nhu Yên

Đừng bao giờ quên đi ước nguyện thuở ban sơ

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top