Bố tôi ngồi ở bến tàu
2022-06-18 01:20
Tác giả:
Tâm Nhu Yên
blogradio.vn - Tàu sắp chạy rồi, bố tôi đứng trên cảng. Mẹ nhắc “ Anh về đi”. Nhưng bố không về, ông nói rằng ông sẽ ở đó cho đến khi tàu đi khuất hẳn. Rồi bố từ từ ngồi xuống ghế đợi. Xung quanh người đi kẻ lại tấp nập, chỉ có bố tôi ngồi đó, yên lặng, cô đơn. Bố dõi mắt nhìn theo chúng tôi, tôi không biết lúc này trong lòng ông nghĩ gì? Có lẽ ông đang lo lắng chăng? Lo cho tôi một đứa con gái mà ông đã quen bao bọc, che chở.
***
2 giờ sáng tôi không ngủ được. Ánh sáng vàng dìu dịu của chiếc đèn ngủ nhắc nhở tôi, tôi thật sự sắp đi làm rồi. Tôi cứ nằm như vậy trằn trọc mãi. 4 giờ, tôi nghe tiếng mở cửa phòng, bố mẹ tôi đã dậy. Thế là cả nhà chúng tôi chuẩn bị đồ đạc. Những đồ vật ấy sẽ theo tôi đi làm ở một hòn đảo xa lạ, nó lạ đến nỗi, tôi còn ít được nghe tên.
Chiếc xe lao đi vun vút, khung cảnh hai bên đường bỗng nhiên làm tôi nhớ đến bài văn “Tôi đi học” của Bằng Lăng. Trong mắt đứa trẻ cảnh vật vừa thân quen vừa xa lạ và trong mắt tôi, hình ảnh mà tôi đang thấy cũng như vậy. Đường phố vắng lặng, cảnh vật đìu hiu, dường như cả thế giới vẫn đang say ngủ dưới màn đêm dịu nhẹ. Tấm màn ấy được dệt từ triệu triệu vì sao lung linh điểm xuyết trên nền trời đen thăm thẳm. Tâm trạng tôi lúc này giống như một cuộn len rối hỗn độn, cuộn lấy những hàng cây, ngôi nhà tối tăm hai bên đường.
Xe tiếp tục đi, không gian tĩnh lặng vẫn bao trùm nhưng rồi dần vỡ ra, vỡ ra khi xuống đến cảng. Tiếng người nói chuyện, tiếng tàu máy, tiếng xe như chiếc chìa khóa khởi động ngày mới. Tuy vậy màn đêm còn đặc quánh, chỉ có ánh sáng của một góc đèn. mẹ tôi nhanh miệng bắt chuyện và hỏi ngay được con tàu đưa chúng tôi đi. Nhìn thấy gia đình tôi có nhiều đồ đạc, mọi người cũng tốt bụng nhắc nhở xuống tàu sớm.
Bố tôi giúp hai mẹ con tôi xách đồ, đồ đạc lỉnh kỉnh xếp đầy góc mũi tàu. Dường như tôi thấy điều gì đó qua ánh mắt của bố. Ông vẫn yên lặng. Ồ, bố tôi già nhanh quá. Mái tóc của ông đã bạc phân nửa, khóe mắt đầy nếp nhăn. Tôi biết chứ, tôi sợ lắm. Tàu sắp chạy rồi, bố tôi đứng trên cảng. Mẹ nhắc “ Anh về đi”. Nhưng bố không về, ông nói rằng ông sẽ ở đó cho đến khi tàu đi khuất hẳn. Rồi bố từ từ ngồi xuống ghế đợi. Xung quanh người đi kẻ lại tấp nập, chỉ có bố tôi ngồi đó, yên lặng, cô đơn. Bố dõi mắt nhìn theo chúng tôi, tôi không biết lúc này trong lòng ông nghĩ gì? Có lẽ ông đang lo lắng chăng? Lo cho tôi một đứa con gái mà ông đã quen bao bọc, che chở.
Trên cái dáng hình cô độc ấy, tôi thấy một đôi vai vững chãi chèo chống cả gia đình. Người đàn ông từng được gửi về quê ngoại vì nhà nghèo, đông con, người đàn ông mới mười mấy tuổi đã biết tự lập chăm lo gia đình. Tôi thương bố, thương hai bàn tay từng lên rừng, từng xuống biển, và từng chắp cánh cho cả ước mơ của cuộc đời tôi.
Tôi biết mình thương bố biết bao nhiêu, nhưng tôi lại chưa bao giờ đủ dũng cảm để đứng trước mặt ông nói ra ba từ “Con yêu bố”. Mọi cảm xúc trong người tôi như sôi sục, cổ tôi nghẹn đắng. Bóng dáng của bố dần dần nhỏ lại, rồi bị che khuất bởi tầng tầng lớp lớp cảnh vật, thế nhưng nó lại khắc sâu vào tim tôi rồi. Nó nhắc nhở tôi rằng, giờ đây tôi đã có một cánh chim tự do, có thể tôi sẽ đi đến những nơi xa, thật xa, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay, quên nơi tôi trở về.
Nhớ nhé, bố vẫn sẽ ở đây, vẫn sẽ yêu thương con, vẫn sẽ bảo vệ con. Về nhà thôi, đừng quên đường về nhà.
© Tâm Nhu Yên - blogradio.vn
Xem thêm: Những giọt nước mắt của cha
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.