Biết yêu từ khi nào?
2018-01-27 01:25
Tác giả:
Từ khi còn nằm nôi, tôi đã yêu tiếng hát ru ầu ơ của mẹ, của chị. Lên 2, lên 3, tôi yêu những món quà đợi mẹ chợ về mỗi sớm trưa. Tôi yêu những chiếc áo, chiếc quần mẹ ngồi hằng đêm may vá. Tôi yêu những suất cơm trắng (ba lạng) thời bao cấp mà ba đã dành cho sau một ngày làm việc vất vả mà ba được nhận về. Tôi yêu tiếng nói, tiếng cười của từng người trong gia đình tôi. Tôi yêu từng con ngõ, từng lũy tre, bụi chuối quanh nhà, tôi yêu những con đường làng quanh co mỗi ngày rảo bước đến trường.
Rồi tôi yêu những người đã dành cho tôi những tình cảm đặc biệt. Tôi cũng yêu những nụ hôn, tiếng cười, tiếng nói bi bô; những cái gác chân bất chợt mỗi đêm làm giật mình tỉnh giấc; những cái ôm hôn nụng nịu vào má mỗi khi được nhận quà; những câu chuyện kể không đầu, không cuối sau giờ tan học... của con trẻ.
Nhiều năm qua, tôi đã phát hiện mình không có quá nhiều nhu cầu hay ràng buộc trong cuộc sống. Những thú vui tiêu khiển hay tiền tài vật chất không phải là ưu tiên trong cuộc sống của tôi nữa. Thay vào đó, tôi thấy mình yêu thương những khoảnh khắc và những xúc cảm bé nhỏ mà có lúc mình chẳng kịp nhận ra ngay.
Đối với tôi, cuộc sống không chỉ là sự tồn tại mỗi ngày. Nó còn là một điều gì đó thiêng liêng hơn thế – điều mà đôi khi chúng ta đã lãng quên đâu mất. Mỗi ngày trôi qua với bao nhiêu bộn bề trong công việc, mắc kẹt giữa hàng tá những lo toan, rồi phải chu toàn với những mối quan hệ, làm cho mình hiếm khi có thời gian để dừng lại và tự hỏi “rốt cuộc niềm vui trong cuộc sống của mình là gì?”
Nhưng rồi tôi nhận ra rằng cuộc sống này có những niềm vui bình dị rất khó tả. Đó là những món quà nho nhỏ dành cho ba mẹ mỗi khi về thăm nhà; đó là những buổi sáng cuối tuần cùng cả nhà đi ăn sáng, uống cà phê tán gẫu, rồi cả nhà lăng xăng cùng nhau nấu nướng, hay cùng các con ra vườn bắt sâu, nhổ cỏ...
Tất cả chỉ có thế thôi nhưng cũng đủ để cảm thấy cuộc sống này thật đáng yêu các bạn nhỉ!
© Lê Quý Hoàng – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.