Phát thanh xúc cảm của bạn !

Biến ước mơ thành sự thật

2024-03-14 18:00

Tác giả: Nhắn với Mây


blogradio.vn - Lúc nhớ lúc quên, lúc cười vui với quyết tâm của mình, tôi thấy mình trẻ con quá đỗi. Rồi tôi cũng thả trôi ước mơ của mình, nước đến đâu mình đi đến đó vậy.

***

Giấc mơ dù có bay bổng, xa vời, kết cục vẫn là nó.

Ngày mùa đông năm ấy, khi bước chân đến Sài Gòn, tôi mong muốn được lập nghiệp nơi đây.

Rời xa Hà Nội vào ngày đông lạnh giá, đến Sài Gòn vào ngày nắng đẹp nhiều gió, tôi bắt đầu chuyến công tác đầu tiên của mình. Công ty tôi có trụ sở chính ở Sài Gòn, chi nhánh ở Hà Nội. Tôi làm cho một công ty có vốn đầu tư nước ngoài, ứng dụng đặt xe thứ 2 tại Việt Nam, đang cạnh tranh với ngôi đầu bảng. Chân ướt chân ráo vào trụ sở chính, lại là nơi đầu tiên làm việc to đến thế, thành phố lạ lẫm đến thế, tôi như con nai vàng ngơ ngáo, tìm kiếm xung quanh.

Và lần đầu tiên tôi mới biết đến mô hình working space trong một tòa nhà là thế nào. Ráo riết tìm xunh quanh một hồi, tôi mới thấy công ty mình, phòng mình và chỗ làm việc của mình ở đâu. Vì là working space nên các phòng ban ở chỗ khác nhau trong cùng một tầng, phòng tôi đặc biệt nên một mình một khu, không chung đụng với các phòng ban khác hay khu vực chung của công ty, thành ra tôi ít được tiếp xúc với các đồng nghiệp trong Sài Gòn. Thi thoảng lắm, có thời gian rảnh, tôi mới chạy qua khu vực chung chơi, quen biết được một vài đồng nghiệp ở phòng ban khác. Nói chuyện với nhau qua mạng thì nhiều, nhưng gặp nhau thì hơi lạ lẫm.

Công ty tôi thì hơi nhiều đãi ngộ cho nhân viên. Chắc là công ty có xu hướng nước ngoài nên nó bay bổng hơn. Sếp tôi là người Việt nhưng sống và làm việc ở nước ngoài đã lâu, đậm văn hóa nước ngoài. Có hôm sếp tôi mặc quần đùi áo may ô ngủ luôn giữa phòng, vì đêm hôm qua họp khuya với bên nước ngoài, mệt quá lăn ra ngủ luôn, chả chịu chú ý hình tượng. Sếp bảo, “Ui giồi ôi, công việc chính xong mới quan trọng kìa. Còn tao, chúng bây kệ đi. Thiếu ngủ tao cáu, chúng mày ráng chịu”. Sếp dọa nạt thế, nhưng rất dễ tính và thương nhân viên. Chúng tôi làm OT là cho OT, không phải kiểu mày không xong việc ở lại làm kệ mày đâu, mà OT là ra OT, không xong việc ở lại làm là chuyện khác. Cái gì ra cái đó, rất hào sảng luôn. Ổng còn bảo là, “Không để bọn nước ngoài bóc lột người Việt Nam được. Công bằng và sòng phẳng.” Châm ngôn của ổng là vậy đó. Điều tuyệt vời nhất công ty tôi là cái tủ lạnh to chà bá, có đủ đồ từ mì, thịt bò, sữa chua, sữa, kem, bánh,café… hoàn toàn miễn phí cho nhân viên. Hết là phòng hành chính tự đi mua bỏ vào. Bọn tôi có tiền ăn trưa nhé, đầy đủ đãi ngộ luôn, đóng thuế full lương, thưởng chưa khi nào thiếu. Mà đồ ăn thì bạt ngàn, nghĩ giữa giờ có luôn. Nói chung rất thoải mái

Tôi công tác hẳn hai tháng mới về lại Hà Nội. Sếp bảo tôi muốn ở lại thêm thì ở, học kĩ càng rồi về. Vì ở Hà Nội là chi nhánh, ngày mới thành lập có tôi với 3-4 người nữa, làm việc từ xa. Sếp thương nên cũng muốn ở lại trong đó cho đông đủ. Tôi thích con người Sài Gòn từ đó. Lúc về, tôi quyết tâm vào hẳn đó lập nghiệp. Hơi tham vọng tí nhỉ, đồ ăn dụ dỗ con người quả không sai. Tôi rất thích mấy món free, free.

Nói thế chứ rời xa Hà Nội tôi chẳng nỡ đâu, tôi yêu mùa thu Hà Nội, yêu cái gió cái tiết Trời se se lạnh, đi trên con đường vắng cảm nhận lá vàng rơi, thật thơ mộng lắm. Hơn nữa, còn gia đình, còn bố mẹ, nói rời đi làm sao được. Quyết tâm là thế, cũng chỉ là nói suông lúc đó thôi.

Lúc nhớ lúc quên, lúc cười vui với quyết tâm của mình, tôi thấy mình trẻ con quá đỗi. Rồi tôi cũng thả trôi ước mơ của mình, nước đến đâu mình đi đến đó vậy. Tôi lại mải miết làm việc ở Hà Nội, đổi qua vài ba công ty, cứ cắm cúi làm không nghĩ gì nữa. Một ngày bất chợt, chị đồng nghiệp nhắn cho tôi, “Này, làm quen đi, đồng nghiệp mới. Giúp nhau đi nhé.” Giới thiệu hai người chúng tôi với nhau xong, chị lặn mất tâm. Thì là vì chị lười hướng dẫn lại, bỏ tôi cho người mới đó, mà tôi cũng mới được vài ba tháng, giúp kiểu gì đây. Tôi tặc lưỡi, ừ thì giúp trong khả năng. Dần dần chúng tôi quen nhau, nói chuyện với nhau nhiều hơn, tâm sự đến cả những chuyện ngoài công việc.

Cuối cùng thì, tôi chuyển vào Sài Gòn sống thật. Có lẽ các bạn chắc thắc mắc tôi vào đó vì tiếng gọi tình yêu hả? Người đồng nghiệp kia trong Sài Gòn? Tôi vào vì yêu ổng? Nửa đúng nửa không, tôi vào vì công ty cần nhân sự làm trong đó, phần sau mới là vì tình yêu. Cái người đồng nghiệp kia của tôi, mãi sau tôi mới biết, nhà cửa ở Sài Gòn, ổng ra Hà Nội công tác. Ổng cũng có giấc mơ ra Hà Nội lập nghiệp như tôi. Chúng tôi thân thì ở một nơi, tâm hồn sống lại ở một nơi khác.

Và rồi, tôi đi theo giấc mơ của tôi, kệ ổng. Ổng cũng phải chịu.

Đời mà, sống theo ý mình, làm được điều mình thích. Có người đồng hành cùng mình, hiểu mình, thật hiếm có và thật đáng quý.

Đừng bao giờ vội từ bỏ ước mơ của mình. Chậm lại thôi, nhưng đích đến vẫn là nó nhé.

© Nhắn với Mây - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cuộc Gặp Gỡ Đẹp Nhất Là Gặp Được Phiên Bản Tốt Hơn Của Chính Mình | Radio Chữa Lành

Nhắn với Mây

Một người yêu tâm lí tìm kiếm những tâm hồn đẹp

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

back to top