Bến sông xưa
2021-05-09 01:22
Tác giả: quang vân
blogradio.vn - Những cơn gió mùa thu nhẹ nhàng thổi bay chùm tóc đuôi gà, ngồi trên bờ sông nhìn cánh lục bình trôi bập bềnh trên dòng nước, nó chợt nhớ cánh hoa năm nào hắn đã hái tặng nó nơi bến sông ấy. Những cánh hoa mỏng manh, tím cả một góc trời thương nhớ về một mối tình ngây thơ, trong sáng. Giờ thì tất cả đã lùi vào một góc kỷ niệm, ép chặt nơi sâu kín nhất trong tâm hồn, để mỗi khi nhìn về bến sông, nhìn cánh hoa tím trôi lòng nó lại bâng khuâng nhớ về nơi bến sông ấy, nơi tình yêu trong nó bắt đầu.
***
Tiếng trống trường giục giã gọi năm học mới bắt đầu, những đôi chân vội vã chạy vào lớp, cô giáo chủ nhiệm thông báo lớp học có thêm vài thành viên mới. Ở một huyện biên giới xa xôi này, được học đến cấp 3 chỉ có thể đếm được năm, bảy lớp học đầu cấp, rồi mỗi năm những lớp học ấy lại lặng lẽ thiếu đi vài bạn vì hoàn cảnh gia đình, vì không thể vượt qua khó khăn trong học tập mà chán nản bỏ dở việc học hành. Vì vậy, năm đầu năm học lớp 12 này, lớp nó lại đón thêm vài thành viên của lớp 12A1 đã giải tán để sắp xếp vào các lớp còn lại của khối 12.
Nó là cô gái nhút nhát, rụt rè, ít nói nhất trong lớp, suốt hai năm qua, nó lặng lẽ đến trường với một ước mơ học hành thành tài, trở thành một người có kiến thức sâu rộng về giúp đỡ gia đình phát triển kinh tế. Trong lớp nó gần như thu mình ít trò chuyện, vui chơi cùng các bạn. Nó chỉ có vài người bạn thân cùng quê chơi với nhau từ ngày còn học ở mái trường tiểu học, tất cả đều đến từ một xã biên giới cùng về đây trọ trong dãy nhà lá đơn sơ mà những gia đình ở thị trấn tận dụng mảnh đất rộng quanh nhà để có thêm thu nhập.
Cô giáo chủ nhiệm xếp hắn vào ngồi cùng bạn với nó, vì theo mọi người nói hắn là một đứa học trò “quậy phá” có tiếng trong khối nên cô muốn nó trở thành đôi bạn học với hắn, giúp hắn ôn luyện bài vở trong năm học cuối cùng để cùng nhau vượt qua cầu môn phía trước trở thành cô cậu tú tài vui lòng cha mẹ, thầy cô.
Nó thấy không vui tí nào, vì từ trước đến giờ nó chỉ ngồi cạnh mấy cô bạn hiền lành, ngoan ngoãn. Giờ đây bỗng phải ngồi chung một thằng con trai vừa lì lợm vừa lười biếng làm nó thấy không thoải mái, không tập trung.
“Chào bạn, bạn tên gì vậy?”.
Một giọng nói thuần khiết khiến nó bị thu hút, đôi mắt hắn ánh lên vẻ tinh anh, láu lỉnh, nụ cười tươi rạng rỡ lộ ra những chiếc răng như chen lấn tranh giành vị trí xô đẩy không trật tự làm cho nó không thể không cười đáp lại.
Từ đó, nó có thêm một người bạn khác giới, một người bạn được sắp vào hàng ăn chơi nhất của trường, hắn là con một vị đại gia của huyện. Khi bọn bạn bè chỉ có chiếc xe đạp cũ cọc cạch chạy suốt gần 20 cây số từ nhà đến chỗ trọ thì hắn đã có hẳn chiếc xe sang chạy vòng vèo phố huyện. Do có điều kiện hơn bạn bè nên hắn thích chơi nhiều hơn thích học. Hắn tụ tập đám bạn ở thị trấn để tham gia những trò chơi mà nó chưa bao giờ hình dung được trong thế giới ngây thơ của đám học trò nghèo như nó.
Dù nghe rất nhiều về thành tích ăn chơi lêu lỏng của hắn, những khi vào lớp, khi ngồi cạnh nó, nó thấy hắn cũng như bao bạn khác không tỏ vẻ gì bắt nạt hay tỏ vẻ kiêu căng. Mỗi ngày nó vẫn nhắc hắn làm bài, học bài đừng mê chơi quá.
Từ ngày quen nó, hắn dường như thay đổi hẳn, hắn ít bỏ tiết, ít la cà và chăm học hơn. Ngược lại, cô bé ít nói, trầm lặng ngày nào giờ như có nguồn năng lượng tích cực đang được hấp thu từ hắn, nó đã vui cười nhiều hơn, nói nhiều hơn. Hắn kể cho nó nghe nhiều chuyện về những mối tình học trò, những trò nghịch phá, những lần bị thầy cô phạt. Một cuộc sống mới mà nó chưa bao giờ biết đến của những cậu ấm, cô chiêu.
Thời gian cứ thế trôi qua, những tháng ngày vui vẻ, nó và hắn cười đùa trong giờ giải lao sau mỗi tiết học. Nó say sưa ngồi nghe, giọng hắn trầm và vang cứ văng vẳng bên tai nó suốt cả buổi học.
“Mỹ Dung, tao thấy mày thích Thành Đông rồi đó, phải không?”
Nhỏ bạn thân từ thời tiểu học đến tận bây giờ vẫn cùng lớp với nó, mỗi chiều hai đứa lại lững thững bước đi trên con đường từ trường về nhà trọ, bỗng dưng hỏi nó một câu hỏi làm nó bất ngờ không biết trả lời sao. Câu hỏi ấy chợt như một tiếng động từ đâu vọng đến làm nó rơi vào khoảng không mênh mông. Nó không biết được nó có thích hắn không, nó chỉ biết rằng mỗi ngày gặp hắn, nghe hắn nói, thấy hắn cười, bị hắn chọc giận là nó vui, hôm nào hắn trốn học đi chơi là lòng nó buồn vu vơ, ngóng đợi một điều gì không biết nữa.
“Ai mà thích nó đâu mày, nói tào lao quá hà”.
Nói rồi, nó bước vội chân về tới nhà trọ, những cánh hoa dâm bụt khoe sắc hồng dưới ánh nắng nhạt của buổi chiều tà. Nhẹ tay hái một cánh hoa đưa lên mũi, trong lòng nó cũng đang mãi bâng quơ với câu hỏi liệu có phải nó đã thích hắn không?
Thi học kỳ một xong, cả lớp được nghỉ học buổi chiều thứ bảy, nhóm bạn rủ nhau về nhà Việt chơi. Nhà Việt ở trong xã ven sông, muốn đến nhà phải đi hơn mười cây số bằng xe đạp đến một bến sông, rồi lên chiếc xuồng nhỏ hơn 10 phút chèo mới tới nơi. Trong khi đám bạn chạy phía sau trên những chiếc xe đạp cọc cạch, thì Thành Đông đã chở Mỹ Dung đến tận bến sông bằng chiếc xe xịn xò.
Gió thổi lồng lộng mang theo làn nước mát phả vào bờ, những cánh lục bình trôi lượn lờ trên sông, cánh hoa tim tím dập dờn trong gió. Với tay hái một bông hoa đẹp nhất, hắn đưa cành hoa tím về phía nó.
“Tặng Mỹ Dung đó, hoa đẹp không?”.
Đưa tay đón lấy cành lục bình, nó mỉm cười e ấp.
“Hoa đẹp nhưng cánh hoa rất mỏng manh, dễ bị dập vùi trong sóng nước, đời lục bình trôi đi vô định lắm, thương cho cánh lục bình”.
“Chỉ cần hoa đẹp giờ phút này, chúng ta cứ thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên ban tặng, sao cứ mãi lo nghĩ xa xôi làm chi ?”.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nó, đặt vào đó mảnh giấy nhỏ với vài nét chữ đặc trưng của hắn, những nét chữ ngoằn nghèo không lẫn được với ai.
“Đông có điều này muốn nói với Dung, Đông thích Dung, Dung có thích Đông không? Đông biết mình ăn chơi, học hành kém, không xứng đáng để được Dung quý mến nhưng thời gian qua Dung đã thật lòng quan tâm, giúp đỡ Đông. Đông hứa sẽ cố gắng thật nhiều để xứng đáng với Dung. Hãy cho Đông được làm bạn trai của Dung nhé”.
Ngồi sau lưng hắn suốt quãng đường về trên con đường sỏi đỏ, bụi bay mù mịt, bàn tay nó giữ chặt cánh hoa lục bình. Tiếng bánh xe đi trên trên sỏi, tiếng gió rít qua những hàng cây lao xao trong buổi chiều tắt nắng, những cánh chim lạc đàn đang tìm về tổ.
Những tia nắng cuối cùng đang cố gắng níu kéo sự huy hoàng trong ánh hoàng hôn. Nhẹ nhàng nắm lấy tay nó, đôi bàn tay ấm áp. Trong lòng nó trào dâng một nỗi niềm xao xuyến, một cảm giác lần đầu tiên xuất hiện trong trái tim non dại của nó. Bàn tay nó nóng ran như có luồng điện chạy từ đôi tay truyền đến hệ thần kinh làm cho đôi má nó ửng hồng e thẹn. Cứ thế bàn tay hắn nắm chặt lấy tay nó như sợ rằng nếu buông ra nó sẽ chạy mất.
Những rung động đầu đời như giọt sương đọng trên nụ hoa vừa chớm nở giữa ban mai, lung linh trong nắng sớm, tô điểm cho cánh hoa thêm sống động, xinh tươi. Nhưng khi Mặt trời bung tỏa ánh nắng chói chang, bắt đầu xua tan cái lạnh lẽo của màn đêm còn vương vấn trong không khí thì giọt sương ấy cũng tan biến vào không gian hòa vào vòng chuyển hóa của hơi nước.
Tình đầu luôn là một mối tình đẹp nhất, tình đầu tuổi học trò của nó lấp lánh nhưng dễ vỡ như viên pha lê trong suốt. Vẻ đẹp tinh khiết ấy có thể phân tán ánh sáng trắng trong suốt thành bảy sắc màu sặc sỡ của tự nhiên. Trong thứ ánh sáng lung linh này, tất cả bỗng trở nên thanh khiết, huyền bí.
Thủy Tiên nhìn nó đang say sưa ngắm nhìn bình hoa dại, thì thầm.
“Tao biết không nên có ý kiến về chuyện tình cảm của mày Mỹ Dung à, nhưng tao nghĩ Thành Đông không thuộc về thế giới của mày. Đông chỉ nhất thời ngưỡng mộ đứa con gái dễ thương, ngoan hiền, học giỏi. Đó chỉ là sự bốc đồng thoáng qua để thỏa cái tôi chinh phục trong hắn mà thôi”.
Lặng im không nói gì, lắng nghe tiếng ve sầu ngân nga ngoài hàng cây bằng lăng trước ngõ như đang vọng lại tiếng lòng nó trong đêm vắng. Nó biết, những lời của Thủy Tiên nói không sai, nó biết rõ sẽ đến một ngày Đông sẽ rời xa nó, như đoàn tàu chỉ dừng tạm trên sân ga chưa tìm ra đích đến. Và nó chỉ là điểm dừng nhỏ bé trong hành trình dài chinh phục của đoàn tàu kia mà thôi.
Lý trí luôn mách bảo với nó rằng Đông không bao giờ thuộc về nó, nhưng trái tim nó luôn bảo nó không cần phải cố gắng tìm hiểu làm gì. Hãy sống trọn với tuổi trẻ, với hiện tai, với khát vọng về tương lai.
Sau kỳ thi Đại học, bọn nó mỗi người mỗi ngã, Mỹ Dung tiếp tục con đường chinh phục tri thức ở Sài Gòn còn Thành Đông học ở một trường dân lập ở tỉnh nhà. Khoảng cách địa lý đã chiến thắng những rung động đầu đời của hai trái tim thanh xuân, tình đầu vẫn sẽ là tình chia ly.
Những lá thư nhớ thương, động viên nhau học hành rồi cũng thưa dần theo thời gian. Cuối năm thứ nhất, nó nghe mấy đứa bạn cùng quê nói rằng Thành Đông đã quen cô gái cùng lớp. Dẫu biết rằng, hắn và nó là hai thế giới khác nhau khó lòng hòa hợp được, dẫu biết rằng con chim không chân sẽ chỉ bay mãi, bay mãi không đậu vào bất kỳ cành cây nào, dù luôn tự nhủ với lòng rằng, đoàn tàu ấy mãi vẫn còn rất xa ngày neo đậu. Nhưng tình đầu mãi là mối tình đẹp nhất, khắc sâu vào tâm hồn non dại tuổi đôi mươi một dấu ấn không phai.
Nó chia tay mối tình đầu ấy cũng nhẹ nhàng như ngày đầu bước vào yêu. Không có giận hờn, không trách móc nhưng trái tim vẫn luôn khắc mãi những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi học trò.
Những cơn gió mùa thu nhẹ nhàng thổi bay chùm tóc đuôi gà, ngồi trên bờ sông nhìn cánh lục bình trôi bập bềnh trên dòng nước, nó chợt nhớ cánh hoa năm nào hắn đã hái tặng nó nơi bến sông ấy. Những cánh hoa mỏng manh, tím cả một góc trời thương nhớ về một mối tình ngây thơ, trong sáng. Giờ thì tất cả đã lùi vào một góc kỷ niệm, ép chặt nơi sâu kín nhất trong tâm hồn, để mỗi khi nhìn về bến sông, nhìn cánh hoa tím trôi lòng nó lại bâng khuâng nhớ về nơi bến sông ấy, nơi tình yêu trong nó bắt đầu.
© quang vân - blogradio.vn
Xem thêm: Đừng gọi nhau là người cũ hãy gọi nhau là thanh xuân l Radio tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu