Anh vẫn ở đây
2016-08-16 01:25
Tác giả:
Cơn gió lướt nhẹ qua vai Trâm làm cô chợt nhận ra chiếc khăn quàng cổ đã không còn nằm ở vị trí của nó nữa. Cái tính hậu đậu chẳng thể sửa nổi, cô thở dài nhắn với anh chủ quán lát nữa sẽ quay lại.
Cô vội vã bước ra khỏi quán “Plan White”, cô không hiểu sao lại muốn đi xa đến thế trong khi chiếc khăn vẫn an toàn trong phòng làm việc của cô. Có lẽ bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt.
Ba năm trước, lần đầu tiên nghe cái tên “Plan white”, đó là lúc Hòa - cậu bạn học cùng lớp đại học mở lời hẹn. Cậu ta là lớp trưởng, học rất giỏi, lại biết chơi Guitar. Cậu ấy cứ như thỏi nam châm thu hút bọn con gái. Thế mà chẳng hiểu sao cậu lại để ý đến mình – Trâm thầm nghĩ – vì có lẽ ai cũng tò mò trước câu nói “ Tớ thích cậu vì tớ thích, thế thôi”.
“Sao không thể có một lý do cho hợp lý chứ?” - Giống như Trâm, lúc cô chấp nhận lời tỏ tình, cô có một lý do riêng cho mình.
Bởi đó là một buổi chiều thứ Ba đẹp trời, những tia nắng nhẹ như đang vỗ về làn da, trong góc nhỏ bên cửa sổ của Plan White, cậu ta ngồi đó, bên những chậu cây thủy tiên mà Trâm thích. Trên nền nhạc của bài hát “1,2,3,4” :
“I'm so glad that I found you ,
I love being around you”
(Anh thật hạnh phúc vì đã tìm ra em
Anh yêu những phút giây được ở bên em).

Bỗng nhiên tất cả mọi thứ đều xuất hiện và kết hợp với nhau một cách hoàn hảo, khiến cho cậu ấy trông như một thiên thần đang đứng gõ cửa để bước vào cuộc đời của Trâm. Và cô đã làm theo lời khuyên của “Plan White Ts” – Làm cho mọi thứ dễ dàng hơn… dễ như 1,2…1,2,3,4. – Bằng cách mở cánh cửa chưa ai từng chạm đến..
Rất lâu sau ngày đó, Trâm vẫn nghĩ rằng tên quán có một chữ “I” trong chữ “Plan” – và rằng chủ quán rất hâm mộ nhóm nhạc đó. Mãi đến sau này cô mới nhận ra rằng anh chủ quán chỉ thích nhóm Beatles mà thôi. Và Plan white chỉ có ý nghĩa là không có sự sắp đặt – tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên. Điều đó làm Trâm cảm thấy yêu quán này hơn – Đôi khi tình yêu chỉ bắt đầu từ một cái tên.
Hai năm trôi qua thật nhanh, Trâm cứ như một đứa trẻ mới bắt đầu tò mò về những thứ xung quanh. Mọi điều cô vẫn thường làm một mình - nghe nhạc, nấu ăn, hay lên thư viện học bài, cảm giác như tất cả đều là lần đầu tiên được cảm nhận – Bởi vì có cậu ấy.
Trâm yêu lúc nhìn cậu ấy cười. Lúc cậu ấy hát những câu hát vu vơ rồi kết thúc bằng câu “Oh yeah” và quạt đàn loạn xạ. Những lúc như vậy cô liền ùa thêm “Come on! come on!”. Rồi cả hai cùng tạo dáng thật oách để kết thúc cho màn-trình-diễn của mình.
Có lần, Trâm nhăn nhó với đống rắc rối phải giải quyết, Hòa thì cứ ngồi im vẽ vời gì đó càng khiến cô bực mình thêm. Thế nhưng một lát sau cậu ta liền dúi vào tay Trâm mẩu giấy rồi tự dưng bỏ chạy thật nhanh. Trên đó, Hòa vẽ một khuôn mặt cô gái thật xấu xí với tóc rối và mụn (nốt ruồi hay gì đó tương tự) phủ kín khuôn mặt. Bên dưới còn có dòng chú thích “ Khi người yêu cau có một cách xấu xí”. Bên cạnh đó có một cô gái xấu không kém với miệng cười rộng toác “ Khi người yêu cười xinh xắn”. Sao mà bên nào cũng xấu cả! – Trâm cố gắng kìm nén để không cười lớn. Cô không thèm rượt theo bởi cô biết cậu ta rồi cũng tự mò tới nạp mạng thôi.
Rồi mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, Hòa như một phần cuộc sống của cô – điều cô không hề biết trước khi mở cánh cửa đó. Tất cả những dự định cô vạch ra trong tương lai giờ đây phải làm lại từ đầu bởi cô có Hòa. Và có lẽ điều mà cô không ngờ nhất chính là việc cô phải sống tiếp mà không có Hòa.
Trâm nhấm nháp tách trà đang còn nóng và nhìn ngắm xe cộ qua khung cửa quen thuộc. Đã một năm kể từ ngày ấy. Cô đã nén chặt cảm xúc, gói nó vào một chiếc túi thật chặt và dìm nó xuống bên dưới núi công việc mà cô buộc bản thân phải làm. Ra trường, cô tìm một công việc, đặt ra cho mình những kế hoạch và tiếp tục sống. Nhưng dù thế nào thì nó vẫn nằm ở đó, vẫn quặn lên đau nhói mỗi khi hình ảnh cậu ấy hiện lên trong tâm trí cô.
Cô đã không đến dự đám tang, không ở bên gia đình cậu ấy lúc họ cần, cô… không dám nghĩ đến những điều đó. Cô cứ vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, như chưa từng yêu, chưa từng có Hòa. Chỉ mỗi một thói quen cô không thể thay đổi được. Đó là ngồi ở đây, bên khung cửa sổ này, vào mỗi buổi chiều thứ Ba.
Sau khi đọc sơ qua vài bản báo cáo vừa được gửi vào Email, cô chậm rãi mang găng tay len chuẩn bị ra về. Bỗng một âm thanh quen thuộc vang lên…
Từng lời bài hát thấm vào cơ thể cô như một chiếc công tắc mở cửa một nơi sâu thẳm. Và cô khóc! khóc vỡ òa như một đứa trẻ! Tất cả những ký ức kéo về một lượt như xem một bộ phim tua nhanh, kết thúc của nó thật hụt hẫng.
“Ai sẽ giúp em khi em cảm thấy bị tổn thương? Ai sẽ hàn gắn khi trái tim em tan vỡ? Em không thể chịu nổi nữa rồi.. Tại sao anh lại ích kỉ đến như vậy!...” - Trâm nắm chặt tay hét lên trong tiềm thức.
Cô gục xuống bàn, đôi mắt ướt lệ, trong khoảng khắc mọi thứ dần nhòe đi ấy, cô chợt nhận ra nét chữ quen thuộc.... Và một giọng nói đâu đó vang lên bên tai cô trong khoảnh khắc ấy!
“Anh vẫn ở đây mà!”
Trâm đã “nghe” câu nói đó sau khi đọc được dòng chữ ấy. Cô không thể nhớ nổi là đã thật sự nghe được tiếng của Hòa, hay chỉ là trong tâm thức. Nhưng có gì đó trong cô đã thay đổi.
Nhiều tháng sau đó, cô cảm thấy như tất cả mọi thứ xung quanh cô đã được sơn lại một vẻ ngoài mới - màu của lạc quan và hy vọng. Vì cô biết, cậu ấy luôn ở đó, như chẳng bao giờ rời xa cô.
Ở đâu đó trong góc tường, có một dòng chữ nhỏ: “ 17h30 Ngày 24/10/2014, Tôi – Hòa, đã đợi ở đây 30 phút mà cô Ngô Thủy Trâm vẫn chưa đến. Đây sẽ là bằng chứng luận tội cô ấy trước tòa :D”.
© Huỳnh Văn Hiếu – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.






