Chỉ cần người nói “Anh ở đây!”, tôi sẽ về!
2014-09-05 01:14
Tác giả:
25 tuổi thấy mình vẫn chưa thôi nông nổi.
Muốn sống, muốn yêu, muốn khóc, muốn cười như một đứa trẻ. Nhưng rồi, đứa trẻ nào cũng phải lớn hoặc bản thân tự ép mình phải lớn, gồng mình lên để lớn.
25 tuổi đã khi nào tôi thấy mình thôi ngốc nghếch. Vẫn cứ chạy theo một mối tình mà không khi nào biết được kết thúc. Tôi mải miết chạy theo Người, người khác chạy theo tôi. Tình yêu, cứ như một trò cút bắt mà chỉ cần một người dừng lại, tất cả sẽ mở ra một câu chuyện khác. Nhưng trong trò cút bắt đến kiệt sức ấy, không ai chịu từ bỏ. Và chúng tôi, cứ mải miết đuổi theo nhau.
Ngốc nghếch như tôi, ở cái tuổi 25…công việc bộn bề. Nhưng cứ hễ rảnh là lại chăm chăm lên FB viết vội một vài cái status bâng quơ để mong người đọc được. Ngày ngày, lén lút cập nhật blog của người ta, khám phá thế giới của người ta, rồi bỏ lửng, chẳng để làm gì.
Bạn hỏi tôi: “Yêu như thế có mệt mỏi không?”. Tôi cậy mình mới 25, còn sức trẻ. Tôi biện bạch vì tôi chưa từng hết mình ở một mối quan hệ, nên với người, tôi muốn hết mình một lần. Có thể kết thúc sẽ không như tôi mong muốn, nhưng tôi biết mình sẽ không hối hận. Vì thời thanh xuân tôi đã có người, tôi không hối tiếc.
Rồi có những ngày 25 nông nổi. Tôi gấp vội một vài bộ quần áo, chiếc balo nhỏ xinh, đôi giày thể thao trắng đen và chiếc quần jean rách được tặng từ rất lâu nhưng không dám mặc (vì đến văn phòng nó thật lạc lõng). Tôi lên một chuyến tàu sớm.
Chạy trốn tất cả...tìm bình yên!
Thật may, vì ở nơi nào đó, trên những cung đường hoang hoải, trên những bờ biển dài vẫn có sóng vỗ về, có gió biển thì thào: "Mạnh mẽ lên cô gái..!" và có người cùng tôi thong dong đi tìm những an yên và đồng tình với những khoảnh khắc bồng bột của tuổi trẻ.
Không hẹn mình là cánh chim phiêu du, chỉ là lơ đãng giữa những người xa lạ. Bản tính tôi không ngạo mạn, tuy có đôi chút rắc rối khó nắm bắt. Nhưng cô gái 25 tuổi trong tôi vẫn chỉ hướng về những ước mơ giản dị, một ngôi nhà nhỏ xinh, một bàn tay và một bầy con trẻ.
Ở đó, tôi sẽ là tôi, chăm chỉ đọc sách, nấu ăn, làm một viên chức bình thường và một người vợ - người mẹ bình thường.
Ở nơi ấy, rời xa những cung đường vẫn có người đợi tôi, chờ tôi trở về sau mỗi chuyến đi.
Khi ấy, trái tim muốn trở về thì không cần người níu, tôi vẫn nguyện nắm tay người đi hết nhân gian.
Tôi cũng không cần người nói lời hoa mỹ, chỉ cần những lúc tôi mệt mỏi và muốn buông tay, người nói: "Anh ở đây!"...Tôi sẽ về!
· Hòa Lưu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.