Chỉ cần người nói “Anh ở đây!”, tôi sẽ về!
2014-09-05 01:14
Tác giả:
25 tuổi thấy mình vẫn chưa thôi nông nổi.
Muốn sống, muốn yêu, muốn khóc, muốn cười như một đứa trẻ. Nhưng rồi, đứa trẻ nào cũng phải lớn hoặc bản thân tự ép mình phải lớn, gồng mình lên để lớn.
25 tuổi đã khi nào tôi thấy mình thôi ngốc nghếch. Vẫn cứ chạy theo một mối tình mà không khi nào biết được kết thúc. Tôi mải miết chạy theo Người, người khác chạy theo tôi. Tình yêu, cứ như một trò cút bắt mà chỉ cần một người dừng lại, tất cả sẽ mở ra một câu chuyện khác. Nhưng trong trò cút bắt đến kiệt sức ấy, không ai chịu từ bỏ. Và chúng tôi, cứ mải miết đuổi theo nhau.
Ngốc nghếch như tôi, ở cái tuổi 25…công việc bộn bề. Nhưng cứ hễ rảnh là lại chăm chăm lên FB viết vội một vài cái status bâng quơ để mong người đọc được. Ngày ngày, lén lút cập nhật blog của người ta, khám phá thế giới của người ta, rồi bỏ lửng, chẳng để làm gì.

Bạn hỏi tôi: “Yêu như thế có mệt mỏi không?”. Tôi cậy mình mới 25, còn sức trẻ. Tôi biện bạch vì tôi chưa từng hết mình ở một mối quan hệ, nên với người, tôi muốn hết mình một lần. Có thể kết thúc sẽ không như tôi mong muốn, nhưng tôi biết mình sẽ không hối hận. Vì thời thanh xuân tôi đã có người, tôi không hối tiếc.
Rồi có những ngày 25 nông nổi. Tôi gấp vội một vài bộ quần áo, chiếc balo nhỏ xinh, đôi giày thể thao trắng đen và chiếc quần jean rách được tặng từ rất lâu nhưng không dám mặc (vì đến văn phòng nó thật lạc lõng). Tôi lên một chuyến tàu sớm.
Chạy trốn tất cả...tìm bình yên!
Thật may, vì ở nơi nào đó, trên những cung đường hoang hoải, trên những bờ biển dài vẫn có sóng vỗ về, có gió biển thì thào: "Mạnh mẽ lên cô gái..!" và có người cùng tôi thong dong đi tìm những an yên và đồng tình với những khoảnh khắc bồng bột của tuổi trẻ.
Không hẹn mình là cánh chim phiêu du, chỉ là lơ đãng giữa những người xa lạ. Bản tính tôi không ngạo mạn, tuy có đôi chút rắc rối khó nắm bắt. Nhưng cô gái 25 tuổi trong tôi vẫn chỉ hướng về những ước mơ giản dị, một ngôi nhà nhỏ xinh, một bàn tay và một bầy con trẻ.
Ở đó, tôi sẽ là tôi, chăm chỉ đọc sách, nấu ăn, làm một viên chức bình thường và một người vợ - người mẹ bình thường.
Ở nơi ấy, rời xa những cung đường vẫn có người đợi tôi, chờ tôi trở về sau mỗi chuyến đi.
Khi ấy, trái tim muốn trở về thì không cần người níu, tôi vẫn nguyện nắm tay người đi hết nhân gian.
Tôi cũng không cần người nói lời hoa mỹ, chỉ cần những lúc tôi mệt mỏi và muốn buông tay, người nói: "Anh ở đây!"...Tôi sẽ về!
· Hòa Lưu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.



