Thì ra anh vẫn ở đây
2013-09-19 09:15
Tác giả:
Chạy dọc theo những con phố Sài Gòn với tường gạch cũ kĩ giữa mưa rào mùa hạ, chạy thật nhanh vượt qua nỗi nhớ hay chạy rong chơi dạo bước để đong đầy cho nỗi nhớ vương vấn theo hạt mưa bay bay.
Gió thật nhẹ lướt qua gò má, rồi như hờn dỗi mà vỗ mạnh vào đôi má để đánh thức người con gái đang vu vơ nghĩ suy suốt dọc đường trầm tư. Em cứ đi như một thói quen khó bỏ, đi để dò dẫm để chiêm ngưỡng từng vết thương trên con đường, đôi khúc là nhựa đường bong tróc, đôi khúc là từng lát gạch không nguyên vẹn lật nhào theo dãy.
Ai làm con đường bị thương? Phải chăng do con người vô tình giẫm đạp, giày xéo hay do tai nạn. Ai làm con đường bị thương? Có chăng chẳng phải người dưng xa lạ mà là em, người quen, người thương, người yêu của con đường. Người con đường mong nhớ từng bước chân vô tình vô tâm và vô tư, em dùng mũi giày để lật thêm từng lát gạch đã bị xê dịch, để dẫm lên vết nứt chưa lành…
Em vẫn thế, dù thời gian có trôi bao lâu, em vẫn thích đi dạo trên con đường thương tật để băng qua những cột đèn xanh đỏ, để băng qua vạch trắng dưới trời mưa râm rĩ dưới cái thất thường của thành phố Sài Gòn. Để băng qua những kỷ niệm, để quay trở lại giữa lòng Sài Gòn, nhà thờ Đức Bà, để lặng ngắm cái cổ kính của Pháp giữa Việt Nam, rồi để đón nhận cơn mưa giận dỗi đổ ào lên thân thể, thật thất thường…chính em, người con gái của con đường ấy.
Em mỉm cười và đón nhận cơn mưa nặng hạt, để nắm tay con đường, để dạo bước cùng con đường chẳng vẹn nguyên. Đi bước nhanh thật dài, đi bước nhỏ thật chậm, em cảm nhận theo nhịp điệu bài hát, em đeo tai nghe, đội mũ phớt, mặc quần jean bạc màu cùng áo sơmi trắng rộng, mang giày cao gót và vòng những bước chân xoay quanh con đường mong nhớ.
Em cứ thế, cứ đi trên con đường quen, để quay về những ngày tháng có chút yên bình, để rồi từ nhà thờ Đức Bà, em đến trước Nhà hát lớn của thành phố, trước cái màu trắng trinh nguyên em mỉm cười ngẩn ngơ… em nhớ.
Rồi cũng chỉ là vô tình quay lưng em cứ bước, mặc mưa, mặc gió. Em cởi cả đôi giày cao gót và cầm nó trên tay. Để em có thể cảm nhận cái sần sùi của mặt đường, cái nham nhám với từng hạt cát nhọn đâm vào lòng bàn chân, em chỉ có thể cảm nhận bề mặt của con đường vì em chưa đủ lớn để cảm nhận sâu trong lòng con đường…
Đi và cảm nhận, giữa mưa bão của Sài Gòn, như bầu trời ấm ức bao lâu mới có thể khóc một lần, khóc cho thỏa nỗi lòng, để từng hạt mưa như giọt nước mắt của trời khóc cho con đường và để trách em… hạt mưa nặng…em để từng hạt đập gõ vào cơ thể, đau nhói, nhưng đầy nhung nhớ.
Để mưa làm ướt cả thân thể, để chiếc sơmi trắng rộng dính bết vào cơ thể, để hạt mưa cảm nhận lấy những xúc cảm trong em, để bao nỗi nhớ nhung, hối tiếc lẫn tình yêu đó lộ hẳn ra ngoài nội tâm từng bị em chôn vùi dưới trời mưa nặng hạt.
Có bao giờ? Người ơi? Có bao giờ thử đi dưới mưa lớn của Sài Gòn, để ngắm những tòa nhà phủ mờ trên phố. Có bao giờ thử chân trần trên phố? Có bao giờ đi như thế để quần áo trở nên nặng trịch và ôm sát lấy thân thể để mưa ướt làm lộ ra cả nội y bên trong như lộ rõ cả nỗi lòng? Để rửa trôi tất cả vấn vương…
Thử đi rồi bạn sẽ biết nhiều hơn cái “yêu” cái “nhớ” cái “mong” cái “chờ” và… cái “hối tiếc”.
Em đi mặc kệ những người dưng, em lướt qua họ kệ cho bao ánh mắt hiếu kì, tò mò lẫn kì thị em.
Rồi em đến tiệm bánh quen thuộc, em đẩy cửa vào, anh chủ tiệm như thường lệ đưa cho em một chiếc khăn trắng để em lau khô những hạt mưa còn vương trên cơ thể, để lau khô nỗi lòng. Em vẫn gọi hai suất, một bánh kem cà phê, cà phê sữa nóng, một bánh dâu phủ sô cô la và ly trà sữa mật ong… em nhâm nhi dĩa bánh dâu và trà sữa mật ong. Để lại đó là phần còn lại.
Em tính tiền và phần đóng gói đem về, trời đã dịu cơn mưa nhưng vẫn còn vương vấn nỗi buồn lất phất, em dạo quanh và đến dưới góc cây ngày cuối em tiễn con đường xa mãi. Em ngồi xuống và ăn nốt nỗi nhớ còn thừa. Gió từ đâu khẽ lướt qua tóc em như từng ngón tay của con đường từng vuốt lấy, để ngửi mùi nắng trên mái đầu thấp.
“Anh nhớ em.” – tiếng thì thầm trong gió, em nghe tiếng con đường bâng quơ hờn dỗi.
“Nhớ nhiều lắm”
“Ừm”
Em vẫn chỉ “ừm” nhẹ trong cổ họng. Nắng nhẹ sưởi ấm và gió hong khô cho nỗi nhớ.
Em ngủ quên dưới cái bóng mát của góc cây, để nắng len lói xuyên qua tàn cây lung linh hạt mưa và từng tia lấp lánh bóng anh thoáng qua.
“Một năm, mười hai tháng, ba trăm sau mươi lăm ngày, 14 giờ hối tiếc nhớ anh”.
“Một giây, một phút, một ngày một tháng….yêu em, còn được bên em”
Hồn anh thì thầm.
Kỉ niệm ngày nhớ một người đã xa mãi.
• Bài dự thi của Sẹo <sejkjm_yamaguchj@>
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.