Thì ra anh vẫn ở đây
2013-09-19 09:15
Tác giả:
Chạy dọc theo những con phố Sài Gòn với tường gạch cũ kĩ giữa mưa rào mùa hạ, chạy thật nhanh vượt qua nỗi nhớ hay chạy rong chơi dạo bước để đong đầy cho nỗi nhớ vương vấn theo hạt mưa bay bay.
Gió thật nhẹ lướt qua gò má, rồi như hờn dỗi mà vỗ mạnh vào đôi má để đánh thức người con gái đang vu vơ nghĩ suy suốt dọc đường trầm tư. Em cứ đi như một thói quen khó bỏ, đi để dò dẫm để chiêm ngưỡng từng vết thương trên con đường, đôi khúc là nhựa đường bong tróc, đôi khúc là từng lát gạch không nguyên vẹn lật nhào theo dãy.
Ai làm con đường bị thương? Phải chăng do con người vô tình giẫm đạp, giày xéo hay do tai nạn. Ai làm con đường bị thương? Có chăng chẳng phải người dưng xa lạ mà là em, người quen, người thương, người yêu của con đường. Người con đường mong nhớ từng bước chân vô tình vô tâm và vô tư, em dùng mũi giày để lật thêm từng lát gạch đã bị xê dịch, để dẫm lên vết nứt chưa lành…

Em vẫn thế, dù thời gian có trôi bao lâu, em vẫn thích đi dạo trên con đường thương tật để băng qua những cột đèn xanh đỏ, để băng qua vạch trắng dưới trời mưa râm rĩ dưới cái thất thường của thành phố Sài Gòn. Để băng qua những kỷ niệm, để quay trở lại giữa lòng Sài Gòn, nhà thờ Đức Bà, để lặng ngắm cái cổ kính của Pháp giữa Việt Nam, rồi để đón nhận cơn mưa giận dỗi đổ ào lên thân thể, thật thất thường…chính em, người con gái của con đường ấy.
Em mỉm cười và đón nhận cơn mưa nặng hạt, để nắm tay con đường, để dạo bước cùng con đường chẳng vẹn nguyên. Đi bước nhanh thật dài, đi bước nhỏ thật chậm, em cảm nhận theo nhịp điệu bài hát, em đeo tai nghe, đội mũ phớt, mặc quần jean bạc màu cùng áo sơmi trắng rộng, mang giày cao gót và vòng những bước chân xoay quanh con đường mong nhớ.
Em cứ thế, cứ đi trên con đường quen, để quay về những ngày tháng có chút yên bình, để rồi từ nhà thờ Đức Bà, em đến trước Nhà hát lớn của thành phố, trước cái màu trắng trinh nguyên em mỉm cười ngẩn ngơ… em nhớ.
Rồi cũng chỉ là vô tình quay lưng em cứ bước, mặc mưa, mặc gió. Em cởi cả đôi giày cao gót và cầm nó trên tay. Để em có thể cảm nhận cái sần sùi của mặt đường, cái nham nhám với từng hạt cát nhọn đâm vào lòng bàn chân, em chỉ có thể cảm nhận bề mặt của con đường vì em chưa đủ lớn để cảm nhận sâu trong lòng con đường…
Đi và cảm nhận, giữa mưa bão của Sài Gòn, như bầu trời ấm ức bao lâu mới có thể khóc một lần, khóc cho thỏa nỗi lòng, để từng hạt mưa như giọt nước mắt của trời khóc cho con đường và để trách em… hạt mưa nặng…em để từng hạt đập gõ vào cơ thể, đau nhói, nhưng đầy nhung nhớ.
Để mưa làm ướt cả thân thể, để chiếc sơmi trắng rộng dính bết vào cơ thể, để hạt mưa cảm nhận lấy những xúc cảm trong em, để bao nỗi nhớ nhung, hối tiếc lẫn tình yêu đó lộ hẳn ra ngoài nội tâm từng bị em chôn vùi dưới trời mưa nặng hạt.
Có bao giờ? Người ơi? Có bao giờ thử đi dưới mưa lớn của Sài Gòn, để ngắm những tòa nhà phủ mờ trên phố. Có bao giờ thử chân trần trên phố? Có bao giờ đi như thế để quần áo trở nên nặng trịch và ôm sát lấy thân thể để mưa ướt làm lộ ra cả nội y bên trong như lộ rõ cả nỗi lòng? Để rửa trôi tất cả vấn vương…
Thử đi rồi bạn sẽ biết nhiều hơn cái “yêu” cái “nhớ” cái “mong” cái “chờ” và… cái “hối tiếc”.
Em đi mặc kệ những người dưng, em lướt qua họ kệ cho bao ánh mắt hiếu kì, tò mò lẫn kì thị em.

Rồi em đến tiệm bánh quen thuộc, em đẩy cửa vào, anh chủ tiệm như thường lệ đưa cho em một chiếc khăn trắng để em lau khô những hạt mưa còn vương trên cơ thể, để lau khô nỗi lòng. Em vẫn gọi hai suất, một bánh kem cà phê, cà phê sữa nóng, một bánh dâu phủ sô cô la và ly trà sữa mật ong… em nhâm nhi dĩa bánh dâu và trà sữa mật ong. Để lại đó là phần còn lại.
Em tính tiền và phần đóng gói đem về, trời đã dịu cơn mưa nhưng vẫn còn vương vấn nỗi buồn lất phất, em dạo quanh và đến dưới góc cây ngày cuối em tiễn con đường xa mãi. Em ngồi xuống và ăn nốt nỗi nhớ còn thừa. Gió từ đâu khẽ lướt qua tóc em như từng ngón tay của con đường từng vuốt lấy, để ngửi mùi nắng trên mái đầu thấp.
“Anh nhớ em.” – tiếng thì thầm trong gió, em nghe tiếng con đường bâng quơ hờn dỗi.
“Nhớ nhiều lắm”
“Ừm”
Em vẫn chỉ “ừm” nhẹ trong cổ họng. Nắng nhẹ sưởi ấm và gió hong khô cho nỗi nhớ.
Em ngủ quên dưới cái bóng mát của góc cây, để nắng len lói xuyên qua tàn cây lung linh hạt mưa và từng tia lấp lánh bóng anh thoáng qua.
“Một năm, mười hai tháng, ba trăm sau mươi lăm ngày, 14 giờ hối tiếc nhớ anh”.
“Một giây, một phút, một ngày một tháng….yêu em, còn được bên em”
Hồn anh thì thầm.
Kỉ niệm ngày nhớ một người đã xa mãi.
• Bài dự thi của Sẹo <sejkjm_yamaguchj@>
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.



