Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh thương em, em sẽ đợi anh về chứ?

2018-04-11 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Nó giận anh. Nó tự hỏi mình là gì với anh, là người thương, là bạn, là một nhóc em gái mà anh cưng chiều? Hay chẳng là gì cả khi mà chuyện quan trọng như vậy, anh lại không hề nói cho nó trước đó? Nó chẳng hiểu vì sao nó lại trẻ con đến mức suy nghĩ rằng, nếu nó không đi tiễn, thì anh sẽ nhớ đến nó mà quay về. Anh và nó, giống yêu nhưng không phải là yêu, chỉ là ở cạnh nhau giữa những ngày Sài Gòn nổi gió. Là mối quan hệ không rõ ràng, không tên gọi, nên nó cũng chẳng có lý do gì để níu giữ anh.

***

blog radio, Anh thương em, em sẽ đợi anh về chứ

Nó quen anh một cách khó hiểu trong chuỗi ngày vô định của tuổi mười chín. Ngày rơi vào một màu chín hường nơi cuối chân trời, đó là thời điểm nó hay đến quán. Tượng chính là một nét chấm phá ngọt ngào rất riêng giữa guồng quay Sài Gòn vội vã. Nằm trên con hẻm tĩnh lặng, với những chiếc bàn ghế gỗ đơn sơ mộc mạc, Tượng đem đến cho nó một cảm giác yên bình đến lạ. Nó lọt thỏm giữa những con người không quen biết, ngồi nhâm nhi tách cà phê đen và thả hồn vào những bản nhạc Trịnh. Nhịp sống thành phố quá nhanh để nó kịp thích nghi với cuộc sống xa nhà trọ học. Và dường như nơi đây là hợp lý cho những buổi chiều trốn tránh thực tại của nó. Những bức tranh, vài bức tượng, mùi gỗ, mùi cũ và mùi cổ. Đôi khi nó hay lắng nghe người ta nói về nghệ thuật, bàn về kiến trúc của quán và chia sẻ niềm đam mê với nghề. Nó hiểu, nhưng cũng lại không hiểu, bởi nó không có thiên hướng về hội họa cho lắm. Nhưng cực thích cái cách người ta sống hết mình cho một tình yêu.

Rồi một buổi chiều như bao buổi chiều khác, có người đi ngang qua bàn nó ngồi, để lại một mảnh giấy và kịp đi mất trước khi nó nhìn rõ mặt. “Nỗi buồn của nhỏ đáng giá bao nhiêu, anh sẽ trả?” Nó khẽ mỉm cười, anh đủ tiền để trả không? Từ hôm đó, mỗi ngày nó đều nhận được một mẩu giấy nằm dưới ly cà phê. “Nhỏ ngồi một mình trông rất đáng yêu”. Vậy chứ nếu nó ngồi chung với ai đó thì hết đáng yêu à? – Nó cảm thấy thật ngớ ngẩn. “Bật lap mà sao lại ngồi nhìn cái anh bàn bên cạnh?” - “Cafe đen có đắng thì mới ngon, đời có đau thì mới trưởng thành.” – “Em có cần một bờ vai không?” – ... Nó cứ thắc mắc mãi về người con trai ấy, sao lại phải quan tâm nó một cách bí ẩn như thế. Nhưng nó không buồn hỏi chị phục vụ là ai đã để lại những mẩu giấy, trước sau gì người ấy chẳng phải lộ diện. Đôi khi chờ đợi trong tò mò cũng khá thú vị.

- Đang nhớ anh có phải không? – Anh nhoẻn miệng cười hiền.

- ...

- Anh đẹp trai lắm hay sao mà ngẩn ngơ vậy? – Anh lại cười.

Nó chưa kịp nói gì thì anh đã cầm tay, dẫn nó ra khỏi quán. Cũng không hiểu sao nó lại dễ dàng đi theo chân cái người mà thậm chí nó còn chưa biết tên. Chạy mãi cho đến khi lên xe buýt cả hai vẫn không nói với nhau câu nào. Chiếc xe dừng lại tại trạm, hai người đi bộ trên con đường rộng khá vắng người. Hai bên toàn hoa cỏ may. Nếu trông từ xa, chúng cứ như những đám mây bay là đà trên mặt đất rất đẹp. Nó bất chợt hát trong vô thức: “Gió heo may, tìm theo những bông cỏ may. Mùa thu đã qua cùng gió. Tìm trong kí ức ngọt ngào. Xót thương thuở nào, về nơi chốn cũ...”

- Nhỏ có vẻ hay mơ mộng quá nhỉ?

- Dạ...

- Anh là Gió, còn nhỏ?

- Hả! – Nó ngẩn người rồi “à” lên một tiếng và mỉm cười thật tươi – em là Vân, mà không, là Mây.

- Gió cuốn Mây bay nhỉ!

- Anh cứ đùa. Mà chúng ta quen nhau sao?

- Cũng không hẳn. Trước thì không, nhưng giờ thì có rồi đó.

- Anh đưa em đến đây làm gì?

- Nhỏ muốn chụp vài tấm hình không?

- Với anh?

- Không. Chỉ một mình nhỏ thôi. Anh tình nguyện làm thợ chụp ảnh không lấy tiền – anh nháy mắt tinh nghịch.

Hơi ngạc nhiên, nhưng nó vẫn đồng ý. Có vẻ anh là người đáng tin. Mà lại còn đẹp trai nữa chứ. – Nó thầm nghĩ. Anh mở ba lô và lôi chiếc máy ảnh ra và bắt đầu chỉ nó cách tạo dáng. Gió chiều tung tăng nô đùa từng đám cỏ lau. Nó thả hồn vào làn gió, thỏa thích đưa tay chạm khẽ vào từng bông hoa trắng. Mát mẻ dễ chịu đến xiêu lòng. Con sông trước mặt nước xanh trong in màu trời.

blog radio, Anh thương em, em sẽ đợi anh về chứ

- Nơi này người ta gọi là đảo Kim Cương. Nhỏ thích không? – Anh hỏi nó sau khi thả tay ra khỏi chiếc máy ảnh đang choàng dây trên cổ.

- Sao anh lại muốn chụp hình em?

- Nhỏ vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.

Nó bắt đầu trầm ngâm. Lúc này nó mới nhận ra, khi anh cười thì đẹp trai đến thế nào. Anh cao hơn nó nhiều lắm. Nó vẫn được người ta gọi vui là “nấm lùn di động” cơ mà!

- Anh biết nhỏ sẽ thích mà. Thôi được rồi, để anh giải thích. Anh muốn chụp hình cho nhỏ, đơn giản có thế thôi.

- Nhưng tại sao lại là em? Đã không xinh mà người lại chỉ có một mẩu nữa.

Anh bật cười ha hả trước vẻ mặt phụng phịu của nó.

- Vì em đáng yêu. Chiều mai qua cà phê Tượng, anh đưa hình cho.

Kể từ đó, mỗi chiều cuối tuần nó lại đến quán gặp anh, cùng nói về một quyển sách mới hay chia sẻ vài bộ phim thú vị. Cả hai chưa bao giờ kể cho nhau nghe về cuộc sống hằng ngày của mình, về những lo toan mệt mỏi, về chuyện học chuyện làm, về nụ cười hay nước mắt. Trong câu chuyện quen thuộc ở Tượng, người ta chỉ nói đến đam mê, nói đến tương lai, và Sài Gòn hâm hấp nóng. Vì lẽ đó, đương nhiên nó chẳng biết gì về anh ngoài cái tên.

Qua cái ngày nó được 20 tuổi, nó dần bỏ thói quen ghé Tượng để lặng nhìn từng giọt café rơi chậm chậm qua phin. Đó là chuỗi ngày mệt mỏi sáng đi học ở trường, chiều đi làm ở trung tâm gia sư và tối đi dạy. Thỉnh thoảng anh lại tạt ngang trọ đèo nó đi ăn khuya, gặm chân gà và cụng vài ly. Anh trở thành một phần trong thế giới nhỏ bé của nó tự lúc nào không hay. Mỗi lúc nó gặp chuyện bất ổn, anh lại bày cái trò “cất nỗi buồn trong tim” ra để an ủi nó, nhẹ nhàng mà bình yên đến lạ. Thế nhưng, không câu chuyện nào là không đến hồi kết thúc, kể cả nó và anh.

Nó nhớ như in tối cái hôm anh lần đầu tiên lỡ hẹn không lý do với nó sau gần một năm quen nhau. Một mình nó đợi anh nửa tiếng đồng hồ ở chỗ dạy thêm, rồi lủi thủi đi bộ về trọ. 1h sáng, anh nhắn tin: “Ngày mai anh đi Nhật du học rồi.” Nó hậm hực tắt nguồn điện thoại không trả lời. Đêm như dài thêm với hàng chục câu hỏi xoay vòng: Anh đi làm rồi còn du học gì nữa? Tại sao anh không nói sớm với nó? Chắc nó không là gì với anh nên đến bây giờ anh mới nói. Tại sao nó phải quan tâm anh ở đây hay đi Nhật chứ? Anh đi mấy năm thì về? Anh đi rồi có quên nó không?

Hôm sau, nó có bài kiểm tra ở trường, quên mất việc mở điện thoại trả lời anh, quên cả việc phải gặp mặt chúc anh một câu “bình an” trước khi lên đường. Thật ra nó không quên, chỉ là, nó sợ cái khung cảnh chia tay, ghét việc phải là người ở lại, nhìn theo bóng dáng xa dần của một ai đó. Và, vì nó giận anh. Nó tự hỏi mình là gì với anh, là người thương, là bạn, là một nhóc em gái mà anh cưng chiều? Hay chẳng là gì cả khi mà chuyện quan trọng như vậy, anh lại không hề nói cho nó trước đó? Nó chẳng hiểu vì sao nó lại trẻ con đến mức suy nghĩ rằng, nếu nó không đi tiễn, thì anh sẽ nhớ đến nó mà quay về. Anh và nó, giống yêu nhưng không phải là yêu, chỉ là ở cạnh nhau giữa những ngày Sài Gòn nổi gió. Là mối quan hệ không rõ ràng, không tên gọi, nên nó cũng chẳng có lý do gì để níu giữ anh.

blog radio, Anh thương em, em sẽ đợi anh về chứ

***

Nó có cuộc hẹn với bạn ở Tượng. Anh bạn đang thực hiện một bộ ảnh về Sài Gòn, và cần nó giới thiệu về vài quán café độc lạ ở thành phố này. Nó tự dưng nhớ đến quán quen mà năm nhất đại học hay ngồi. Và tự dưng lòng lại nghĩ đến anh sau chuỗi ngày tưởng chừng như không hề biết nhớ. Trò chuyện cùng bạn xong, nó ngồi nán lại quán thêm vài phút. Hơn 4 năm rồi, Tượng không gặp nó và anh. Nhân viên trước kia giờ đã nghỉ hết. Quán sơn mới vài chỗ, đổi vài bức tranh, bàn ghế sang trọng và góc ngồi cũ giờ đang đặt một chậu cây cảnh. Nơi góc tường căng sợi dây thừng nhỏ, trang trí đồ handmade đủ màu xanh đỏ, gắn vài tấm hình nhỏ xinh của khách. Chợt thấy có gì đó quen thuộc, nó lại gần nhìn. Là nó, là tấm hình anh chụp nó, tay chống cằm mắt nhìn chăm chú vào mẩu giấy nhỏ trên bàn. Mắt như nhòa đi, nó run run gỡ tấm hình ra, lật ngược lại vì phát hiện ra dòng chữ nhỏ phía sau: “Anh thương em. Em sẽ đợi anh về chứ?”

- Chị ơi, đây là hình của khách cũ, làm phiền đừng lấy ra được không ạ?

- Đây là chị, nhìn đi, đây là chị khi lần đầu tiên nhận được giấy nhắn từ anh ấy. Em nhìn đi, thấy không, anh ấy hỏi chị có đợi ảnh về không. Chị đợi mà. Chị có đợi mà. Chị vẫn đang đợi…

- Dạ. Dạ. Chị bình tĩnh, gắn hình lên chứ chủ quán mắng em ạ. – Bé nhân viên ngạc nhiên nhìn nó và dứt khoác lấy lại bằng được tấm hình.

Buông tấm hình, nó ngồi khuỵu xuống ghế, trong lòng trống rỗng. Tượng đổi nhạc: “Một lần thôi người, một lần thôi đừng. Hãy hứa với anh rằng em sẽ quay lại…” Cái quán café vốn dĩ nhỏ hẹp nay dường như bị ai đó rút mất không khí đi rồi, ngột ngạt khó thở đến nghẹn ở tim. Nó giận anh những 4 năm trời. Nhưng hóa ra nó cũng đã đợi anh những 4 năm trời. Nó đã quay lại quán xưa, mà anh thì vẫn chưa về chốn cũ. Bao giờ anh về, để lại cất giùm nỗi buồn nỗi giận này của nó vào tim anh?

***

Chủ quán Tượng rút điện thoại ra gọi cho ai đó sau khi nó rời khỏi:

- Nấm lùn di động của em quay lại quán rồi.

- …

- Ừ ừ, đã thấy tấm hình, như người mất trí, luôn miệng nói đợi. Nhanh mà về chứ nay cô bé đó xinh lắm rồi, lại đến đây cùng trai đẹp nữa đấy.

Đầu dây bên kia có kẻ đang cười...

© Ny An – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top