Đừng buồn nữa vì thời gian cũng không chờ đợi ai
2018-01-25 01:35
Tác giả:

Dạo này tôi rất hay cảm thấy có lỗi, với nắng mật ong nhè nhẹ như khăn bông bay, với gió heo may vi vu như tiếng thở dài, với cúc vàng ngoại ô chở đầy những mơ mộng vào thành phố. Với cả những đứa trẻ thơ ngây, tóc tung bay, chân bước nhảy chim sáo, miệng vu vơ câu hát nào đó, trong một điệu nhạc nào đó, chưa kịp đặt tên.
Đã quá lâu rồi tôi không còn nhận ra, không còn cảm nhận được, và không còn mỉm cười với những điều quá đỗi bình yên và dịu dàng như vậy nữa. Chỉ có những uể oái, chán chường. Chỉ có những guồng quay mệt nhoài đến chóng mày chóng mặt. Nhận ra mình càng ngày càng “phũ” với người khác, ngày càng thờ ơ với chính mình và chẳng ngần ngại ném những cái nhìn trông rỗng vào cuộc sống.
Những bước chân đơn nhịp...
Những con phố dài lạ mà quen...
Tôi đã dừng lại rất lâu ở một nơi chốn đã từng quen trong quá khứ mà nhận ra rằng tôi đã từng chờ đợi một người ở góc phố này. Dù là vô vọng nhưng lại luôn tràn đầy sự tin tưởng. Trách cứ không nhiều, nhưng buồn lắm. Nỗi buồn cứ trải dài miên man, miên man…
Bắt gặp đâu đó những câu thơ như thế này …
"Gom hết nắng nhốt trong mỗi cánh hoa
Làm nên màu Hoàng Cúc
Gom hết tiếng thở dài của những người còn yêu nhau mà lại chia tay
Làm nên gió heo may.
Gom hết nhớ thương và chờ ngóng
Làm nên buổi chiều
Một buổi chiều đầy heo may và hoa cúc
Nhớ!"

Nhưng có lẽ bây giờ, khi tôi cũng đứng đó nhưng ở ví trí của một người trưởng thành, tôi hiểu rằng đuổi theo một cô gái mới lớn, với tâm hồn bay bổng và du dương cũng là một việc quá sức và thật sự điên rồ. Khi mà người ta đã quá quen với những thứ rất “thật” của cuộc đời, Khi người ta không muốn chấp nhận một thứ là của mình, khi người ta “ngại” sự đổi thay, khi người ta ngại phải nhìn mọi thứ dưới một giác độ khác và bằng một ánh nhìn khác…
Đôi khi ta sợ khi thấy mình không còn nắm bắt được một điều gì đó nữa. Và đôi khi ta hoang mang sợ mình lạc lõng giữa dòng đời. Nhưng rồi đáng lẽ phải nắm thật chặt, thì ta lại buông tay, để mọi thứ được bay lên cao và xa hơn nữa. Cuộc sống luôn có sự lựa chọn và những lý lẽ của riêng nó, thế nên đừng mệt nhoài với những câu hỏi “Tại sao?”. Đừng loay hoay với những phán xét đúng – sai. Đừng tự trách mình sao không cố gắng thay đổi những gì là mặc định. Đừng buồn nữa vì thời gian cũng không chờ đợi nữa. Chiều muộn rồi, nắng cũng tắt lâu rồi.
Cuộc sống bao hàm trong nó hàng ngàn mảnh ghép khác nhau. Yêu thương có, hạnh phúc có, cả đổ vỡ, rạn nứt và hàn gắn cũng có… Vui có, buồn có và đôi khi là cả những cái nhìn vô hồn, không cảm xúc nữa. Nếu muốn liệt kê và gọi tên chúng ra thì thật dễ, nhưng để trải quả và cảm nhận từng khoảnh khắc cuộc sống đang lặng lẽ trôi đi mới thật sự là một điều gì đó không hề dễ dàng một chút nào...
Sống thực tế đôi khi không hẳn là một khái niệm khô khốc lạnh ngắt và cũng không thể định nghĩa quá rõ ràng. Để đánh giá một người có sống thực tế hay không, đôi khi cũng không đơn giản và dễ dàng như ta vẫn nghĩ. Thực tế là cái cách ta nhìn vào cuộc sống với tất cả những gì nó vốn có. Thực tế là nhìn thấy cả những điều ta muốn thấy và không muốn thấy, bởi vì nó thực sự tồn tại; là đón nhận những điều ta mong muốn và không trốn tránh cả những thứ làm ta sợ nhất, bởi vì … nó thật sự đã xảy ra. Thực tế là chấp nhận cuộc sống; giống như cái cách ta chấp nhận chính bản thân mình.
Thực tế không phải là những triết lý hay ý niệm mơ hồ mà là trải nghiệm. Và mỗi người đều có những trải nghiệm của riêng mình, thật và sâu, đôi khi chỉ mình họ mới hiểu. Có lẽ cuộc sống là thế, có những điều mà có lẽ phải đi gần hết cuộc đời rồi con người ta mới nhận ra và mới hiểu được. Hoặc cũng có thể sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
© Bùi Phương Dung – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.








