Anh là người tiếp sức cho em
2023-10-02 02:35
Tác giả:
blogradio.vn - Tất cả là nhờ những buổi tối hai thầy trò miệt mài bên một đống đề thi và những tia nhìn nghiêm nghị sắc lạnh của anh nữa. Và nhi cứ ngỡ anh sẽ luôn bên cô suốt như vậy.
***
Vậy là anh xa nhi cũng gần năm năm rồi, một thời gian không quá dài cũng chẳng phải là ngắn để nhi ngày nào cũng mong anh quay lại. Nhưng cô nhớ hôm anh đi anh nói khi nào có thể anh sẽ quay về tìm cô, còn nhiệm vụ của cô là phải tiếp tục học tốt và giữ gìn sức khỏe. Anh lên thành phố sẽ rất bận nên cô đừng buồn đừng nghĩ ngợi nếu anh không liên lạc, cứ nhớ những gì anh dặn dò lúc trước là được. Đừng để khi gặp lại nhau mà anh biết cô không giữ được sức học như ngày xưa và không phấn đấu cho những thành tích cao hơn là anh sẽ đánh đòn.
Anh là vậy đó, lúc nào cũng xem nhi như là con nít không bằng. Mà nhi phải công nhận những đợt học đợt thi cao điểm của cô mà không có anh chắc nhi không biết gọi ai không biết nhờ ai giúp. Ngày đó nhi gọi anh là thầy, vì đích thân ba mẹ cô đã nhờ anh đến nhà kèm cô. Ngày đó cô lễ phép và sợ anh một phép vì anh rất nghiêm và cũng rất khó tính. Anh nói anh nhận lời với ba mẹ nhi nhưng cách dạy của anh là anh chỉ giảng hai lần, vì với sức học của nhi thì chỉ vậy mà thôi. Còn đã qua hai lần giảng bài mà cô vẫn không hiểu thì anh cho nợ lại đó, hôm sau phải tự học tự cố vắt óc mà làm cho được bài, chỉ có vậy mới nhanh tiến bộ được.
Nhi còn nhớ cô hay nói với mẹ:
- Thầy Duy dạy hay lắm mẹ, thầy giảng bài là con hiểu ngay nhưng thầy nghiêm khắc quá cứ làm con thấy sợ.
Những thành công của nhi, nếu có thể gọi là như vậy, là cả nhi và ba mẹ cô luôn hiểu rằng có công sức thầm lặng của anh ở phía sau. Giống hệt như tính cách của anh vậy, anh ít nói và làm nhiều.

Nhi nhớ nhất những lần đi thi học sinh giỏi của cô. Mà trước kỳ thi, Nhi bị áp lực rất lớn từ các thầy cô ở trường và từ chính bản thân cô, vì tên cô đã được mặc định giống như một sự thành công cho lớp cho trường, hết cấp thành phố rồi cấp tỉnh. Nên niềm vui chưa tới mà Nhi luôn thấy áp lực cứ phủ lên cô rất nặng, nhưng ba mẹ cô đã rất tâm lý và làm dịu đi phần nào điều đó trong Nhi. Ba mẹ cô nói cô cứ làm hết sức mình, còn kết quả ra sao cũng mỉm cười nhận lấy, quan trọng là mình đã làm hết sức mình là được. Chứ sức mình chỉ có thể gánh mười ký mà người ta yêu cầu gánh hai mươi ký thì làm sao mình làm nổi.
Nhưng anh lại lạnh lùng buông một câu:
- Yêu cầu tôi đặt ra cho em là em phải nắm được giải nhì mang về đây. Không phải tôi khó tính hay yêu cầu quá cao, tôi cũng chẳng ham danh tiếng, tôi chỉ muốn có được thật nhất những gì cả tôi và em đã tốn nhiều công sức bao lâu nay. Ba mẹ em đã gọi tôi kèm cặp em nghĩa là trình độ học của em rất tốt, vì tôi chỉ chuyên kèm những học sinh đi thi học sinh giỏi các cấp, em biết rồi.
Nhi đã tối mặt với những bộ đề thi anh để lại trên bàn, và cô còn nhớ khi giải xong cả người cô gần như không còn chút sức lực nào, mà mồ hôi thì ướt đẫm áo dù cái điều hòa vẫn tỏa mát rượi cả căn phòng.
Năm đó và lần thi đó Nhi đoạt giải ba, cô chỉ thiếu có nửa điểm nữa là với tay tới giải nhì. Nhưng bù lại, Nhi được các thầy ở sở khen ngợi vì có cách giải rất lạ, đó là nhờ Nhi đã học được ở anh.
Anh im lặng khi cô báo kết quả, và tối hôm đó anh ở lại thêm gần ba mươi phút để rèn thêm cho Nhi, anh nói anh đã biết cô yếu ở những điểm nào.
Rồi kỳ thi năm sau, Nhi đã bức phá đã vượt lên được các bạn để mang về giải nhất với số điểm gần như tuyệt đốí. Đó là chưa nói cô còn tham gia thi môn ngoại ngữ nữa dù hy vọng không nhiều, tất cả là nhờ những buổi tối hai thầy trò miệt mài bên một đống đề thi và những tia nhìn nghiêm nghị sắc lạnh của anh nữa. Và Nhi cứ ngỡ anh sẽ luôn bên cô suốt như vậy.
Một buổi tối anh làm Nhi bất ngờ:
- Em cứ gọi tôi là anh, tôi đâu phải thầy giáo dạy ở trường học, tôi chỉ dạy thêm tại nhà nên cứ xem tôi là một người anh.
Nhi vui vẻ gật đầu, mà cô thấy cũng đúng. Vì cô là con một trong nhà nên đã từ lâu cô xem anh như một người anh, một phần vì anh còn trẻ quá, chỉ lớn hơn cô mấy tuổi. Một phần vì cách dạy của anh, cách mà anh thể hiện với Nhi từ trong những bài giảng đến những nói năng đời thường. Nhi cảm nhận ở anh chỉ toát lên sự nghiêm khắc và chững chạc, tấm lòng của anh như muốn truyền hết những kiến thức những bí quyết cho cô em gái nhỏ, chứ không giống như mấy thầy ở trường.
Bây giờ Nhi đang ở năm cuối của bậc đại học, anh đã xa Nhi từ ngày cô kết thúc học kỳ một của lớp mười hai. Anh nói công việc đang chờ anh trong kia rất nhiều, anh nói tất cả những gì anh đã truyền cho cô bao năm nay là quá đủ để cô một mình tự bước tiếp. Những thành tích cô đã có sẵn sẽ là những bước đệm chắc chắn nối tiếp cho những thành công tiếp theo của cô, chỉ cần cô vẫn giữ vững phong độ và bản lĩnh của tên cô, chỉ cần cô vẫn vậy. Mà anh tin cô vẫn vậy, nghĩa là không kiêu ngạo cũng không chủ quan với những gì đã có. Cô vẫn nhớ lời anh dặn.
.jpg)
Anh đi rồi, để lại Nhi mỗi tối vẫn miệt mài bên bàn học và rất nhiều đề thi bài tập, nhưng cảm giác trống vắng và thiếu thiếu một cái gì đó làm Nhi cứ buồn buồn. Vì những thành tích sẵn có, tên cô nằm trong danh sách được tuyển thẳng vào các trường là điều dễ hiểu.
“Anh có biết anh là người luôn tiếp sức cho em bao năm qua. Anh có biết trên mỗi bước em đi, mỗi trang giấy chằng chịt những con số, những công thức, những câu chữ là có hình bóng anh trong đó. Em đã quen và thấy thương rồi một người luôn bên cạnh em ngày nào, luôn nghiêm khắc và đòi hỏi rất cao ở em. Những phán đoán nhanh nhạy, những tiếp cận và cả thời gian giải đề làm sao cho nhanh nhất. Trong những gì em đã đạt được đến hôm nay mà mọi người hay gọi là thành tích, thì hơn một nữa trong đó là công sức của anh. Nếu không có anh thì ai sẽ tiếp sức cho em trong những chặng đường sắp tới? Em có giỏi giang có bản lĩnh như nào như anh vẫn nói và bắt em phải giữ được điều đó, thì trái tim em cũng có lúc yếu mềm với nỗi nhớ anh, với những trống trải không thể viết hết thành lời.
Anh vào đó có còn đi dạy kèm nữa giống như ở đây không hả anh? Hay anh đã có thêm một cô em gái nào đó cũng học giỏi xuất sắc và mong chờ ở anh những bài giảng, những cách thức thật hay, thật nhanh để giải bài. Còn em sẽ tiếp tục nối bước anh, sau này em sẽ là một cô giáo, một cô giáo thực thụ được đi dạy ở trường lớp đàng hoàng. Rồi em sẽ giống anh, sẽ nhận kèm thêm cho nhiều những học sinh khác, với những công thức những bài giảng em đã học được ở anh ngày nào.
Anh mãi mãi là người tiếp sức cho em, vì em biết em sẽ luôn mang theo trong nỗi nhớ, trong trái tim em những gì được anh trao cho. Em sẽ luôn gìn giữ và trân quý, vì đó là công sức của anh, cũng là những kỷ niệm bao ngày của anh và em.
Anh đã tiếp sức cho em, em sẽ giữ mãi nguồn lực đó, sức mạnh đó, những tri thức đó, để riêng cho em và cũng để được trao đi tiếp cho những thế hệ học sinh nối tiếp sau em.
Còn điều này chắc anh chưa biết, trái tim em đã đi xa hơn em tưởng. những gì từng có bên anh ngày nào giờ là nỗi nhớ và nỗi mong chờ trong em.
Nếu một ngày anh còn nhớ, anh hãy quay về đây, bên em một lần nữa, bên cái bàn thân quen này. không phải để dạy em mà là im lặng để nghe em nói em đã tiếp nối cùng anh như nào, em đã mang những gì anh trao để trao tiếp đi như nào.
Người tiếp sức cho em, là anh.
Cũng là người xa em rất lâu và cho em một cách để vươn tới thành công, anh bảo em hãy tự gọi tên mình trước một kỳ thi một lần thi nào đó, là anh muốn nói những lần thi học sinh giỏi của em.
Bây giờ em đang tự gọi tên mình dù chẳng còn những cuộc thi nữa, chỉ còn lại tập công thức với rất nhiều những nét chữ anh ghi trong đó.
Chỉ vậy thôi, nhưng em yêu thương hoài hoài, vì đó là anh.”
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tất Cả Chỉ Là Giấc Mơ l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






