Anh là người tiếp sức cho em
2023-10-02 02:35
Tác giả:
blogradio.vn - Tất cả là nhờ những buổi tối hai thầy trò miệt mài bên một đống đề thi và những tia nhìn nghiêm nghị sắc lạnh của anh nữa. Và nhi cứ ngỡ anh sẽ luôn bên cô suốt như vậy.
***
Vậy là anh xa nhi cũng gần năm năm rồi, một thời gian không quá dài cũng chẳng phải là ngắn để nhi ngày nào cũng mong anh quay lại. Nhưng cô nhớ hôm anh đi anh nói khi nào có thể anh sẽ quay về tìm cô, còn nhiệm vụ của cô là phải tiếp tục học tốt và giữ gìn sức khỏe. Anh lên thành phố sẽ rất bận nên cô đừng buồn đừng nghĩ ngợi nếu anh không liên lạc, cứ nhớ những gì anh dặn dò lúc trước là được. Đừng để khi gặp lại nhau mà anh biết cô không giữ được sức học như ngày xưa và không phấn đấu cho những thành tích cao hơn là anh sẽ đánh đòn.
Anh là vậy đó, lúc nào cũng xem nhi như là con nít không bằng. Mà nhi phải công nhận những đợt học đợt thi cao điểm của cô mà không có anh chắc nhi không biết gọi ai không biết nhờ ai giúp. Ngày đó nhi gọi anh là thầy, vì đích thân ba mẹ cô đã nhờ anh đến nhà kèm cô. Ngày đó cô lễ phép và sợ anh một phép vì anh rất nghiêm và cũng rất khó tính. Anh nói anh nhận lời với ba mẹ nhi nhưng cách dạy của anh là anh chỉ giảng hai lần, vì với sức học của nhi thì chỉ vậy mà thôi. Còn đã qua hai lần giảng bài mà cô vẫn không hiểu thì anh cho nợ lại đó, hôm sau phải tự học tự cố vắt óc mà làm cho được bài, chỉ có vậy mới nhanh tiến bộ được.
Nhi còn nhớ cô hay nói với mẹ:
- Thầy Duy dạy hay lắm mẹ, thầy giảng bài là con hiểu ngay nhưng thầy nghiêm khắc quá cứ làm con thấy sợ.
Những thành công của nhi, nếu có thể gọi là như vậy, là cả nhi và ba mẹ cô luôn hiểu rằng có công sức thầm lặng của anh ở phía sau. Giống hệt như tính cách của anh vậy, anh ít nói và làm nhiều.
Nhi nhớ nhất những lần đi thi học sinh giỏi của cô. Mà trước kỳ thi, Nhi bị áp lực rất lớn từ các thầy cô ở trường và từ chính bản thân cô, vì tên cô đã được mặc định giống như một sự thành công cho lớp cho trường, hết cấp thành phố rồi cấp tỉnh. Nên niềm vui chưa tới mà Nhi luôn thấy áp lực cứ phủ lên cô rất nặng, nhưng ba mẹ cô đã rất tâm lý và làm dịu đi phần nào điều đó trong Nhi. Ba mẹ cô nói cô cứ làm hết sức mình, còn kết quả ra sao cũng mỉm cười nhận lấy, quan trọng là mình đã làm hết sức mình là được. Chứ sức mình chỉ có thể gánh mười ký mà người ta yêu cầu gánh hai mươi ký thì làm sao mình làm nổi.
Nhưng anh lại lạnh lùng buông một câu:
- Yêu cầu tôi đặt ra cho em là em phải nắm được giải nhì mang về đây. Không phải tôi khó tính hay yêu cầu quá cao, tôi cũng chẳng ham danh tiếng, tôi chỉ muốn có được thật nhất những gì cả tôi và em đã tốn nhiều công sức bao lâu nay. Ba mẹ em đã gọi tôi kèm cặp em nghĩa là trình độ học của em rất tốt, vì tôi chỉ chuyên kèm những học sinh đi thi học sinh giỏi các cấp, em biết rồi.
Nhi đã tối mặt với những bộ đề thi anh để lại trên bàn, và cô còn nhớ khi giải xong cả người cô gần như không còn chút sức lực nào, mà mồ hôi thì ướt đẫm áo dù cái điều hòa vẫn tỏa mát rượi cả căn phòng.
Năm đó và lần thi đó Nhi đoạt giải ba, cô chỉ thiếu có nửa điểm nữa là với tay tới giải nhì. Nhưng bù lại, Nhi được các thầy ở sở khen ngợi vì có cách giải rất lạ, đó là nhờ Nhi đã học được ở anh.
Anh im lặng khi cô báo kết quả, và tối hôm đó anh ở lại thêm gần ba mươi phút để rèn thêm cho Nhi, anh nói anh đã biết cô yếu ở những điểm nào.
Rồi kỳ thi năm sau, Nhi đã bức phá đã vượt lên được các bạn để mang về giải nhất với số điểm gần như tuyệt đốí. Đó là chưa nói cô còn tham gia thi môn ngoại ngữ nữa dù hy vọng không nhiều, tất cả là nhờ những buổi tối hai thầy trò miệt mài bên một đống đề thi và những tia nhìn nghiêm nghị sắc lạnh của anh nữa. Và Nhi cứ ngỡ anh sẽ luôn bên cô suốt như vậy.
Một buổi tối anh làm Nhi bất ngờ:
- Em cứ gọi tôi là anh, tôi đâu phải thầy giáo dạy ở trường học, tôi chỉ dạy thêm tại nhà nên cứ xem tôi là một người anh.
Nhi vui vẻ gật đầu, mà cô thấy cũng đúng. Vì cô là con một trong nhà nên đã từ lâu cô xem anh như một người anh, một phần vì anh còn trẻ quá, chỉ lớn hơn cô mấy tuổi. Một phần vì cách dạy của anh, cách mà anh thể hiện với Nhi từ trong những bài giảng đến những nói năng đời thường. Nhi cảm nhận ở anh chỉ toát lên sự nghiêm khắc và chững chạc, tấm lòng của anh như muốn truyền hết những kiến thức những bí quyết cho cô em gái nhỏ, chứ không giống như mấy thầy ở trường.
Bây giờ Nhi đang ở năm cuối của bậc đại học, anh đã xa Nhi từ ngày cô kết thúc học kỳ một của lớp mười hai. Anh nói công việc đang chờ anh trong kia rất nhiều, anh nói tất cả những gì anh đã truyền cho cô bao năm nay là quá đủ để cô một mình tự bước tiếp. Những thành tích cô đã có sẵn sẽ là những bước đệm chắc chắn nối tiếp cho những thành công tiếp theo của cô, chỉ cần cô vẫn giữ vững phong độ và bản lĩnh của tên cô, chỉ cần cô vẫn vậy. Mà anh tin cô vẫn vậy, nghĩa là không kiêu ngạo cũng không chủ quan với những gì đã có. Cô vẫn nhớ lời anh dặn.
Anh đi rồi, để lại Nhi mỗi tối vẫn miệt mài bên bàn học và rất nhiều đề thi bài tập, nhưng cảm giác trống vắng và thiếu thiếu một cái gì đó làm Nhi cứ buồn buồn. Vì những thành tích sẵn có, tên cô nằm trong danh sách được tuyển thẳng vào các trường là điều dễ hiểu.
“Anh có biết anh là người luôn tiếp sức cho em bao năm qua. Anh có biết trên mỗi bước em đi, mỗi trang giấy chằng chịt những con số, những công thức, những câu chữ là có hình bóng anh trong đó. Em đã quen và thấy thương rồi một người luôn bên cạnh em ngày nào, luôn nghiêm khắc và đòi hỏi rất cao ở em. Những phán đoán nhanh nhạy, những tiếp cận và cả thời gian giải đề làm sao cho nhanh nhất. Trong những gì em đã đạt được đến hôm nay mà mọi người hay gọi là thành tích, thì hơn một nữa trong đó là công sức của anh. Nếu không có anh thì ai sẽ tiếp sức cho em trong những chặng đường sắp tới? Em có giỏi giang có bản lĩnh như nào như anh vẫn nói và bắt em phải giữ được điều đó, thì trái tim em cũng có lúc yếu mềm với nỗi nhớ anh, với những trống trải không thể viết hết thành lời.
Anh vào đó có còn đi dạy kèm nữa giống như ở đây không hả anh? Hay anh đã có thêm một cô em gái nào đó cũng học giỏi xuất sắc và mong chờ ở anh những bài giảng, những cách thức thật hay, thật nhanh để giải bài. Còn em sẽ tiếp tục nối bước anh, sau này em sẽ là một cô giáo, một cô giáo thực thụ được đi dạy ở trường lớp đàng hoàng. Rồi em sẽ giống anh, sẽ nhận kèm thêm cho nhiều những học sinh khác, với những công thức những bài giảng em đã học được ở anh ngày nào.
Anh mãi mãi là người tiếp sức cho em, vì em biết em sẽ luôn mang theo trong nỗi nhớ, trong trái tim em những gì được anh trao cho. Em sẽ luôn gìn giữ và trân quý, vì đó là công sức của anh, cũng là những kỷ niệm bao ngày của anh và em.
Anh đã tiếp sức cho em, em sẽ giữ mãi nguồn lực đó, sức mạnh đó, những tri thức đó, để riêng cho em và cũng để được trao đi tiếp cho những thế hệ học sinh nối tiếp sau em.
Còn điều này chắc anh chưa biết, trái tim em đã đi xa hơn em tưởng. những gì từng có bên anh ngày nào giờ là nỗi nhớ và nỗi mong chờ trong em.
Nếu một ngày anh còn nhớ, anh hãy quay về đây, bên em một lần nữa, bên cái bàn thân quen này. không phải để dạy em mà là im lặng để nghe em nói em đã tiếp nối cùng anh như nào, em đã mang những gì anh trao để trao tiếp đi như nào.
Người tiếp sức cho em, là anh.
Cũng là người xa em rất lâu và cho em một cách để vươn tới thành công, anh bảo em hãy tự gọi tên mình trước một kỳ thi một lần thi nào đó, là anh muốn nói những lần thi học sinh giỏi của em.
Bây giờ em đang tự gọi tên mình dù chẳng còn những cuộc thi nữa, chỉ còn lại tập công thức với rất nhiều những nét chữ anh ghi trong đó.
Chỉ vậy thôi, nhưng em yêu thương hoài hoài, vì đó là anh.”
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tất Cả Chỉ Là Giấc Mơ l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.