Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em nghiêng đôi vai cho tròn nỗi nhớ

2023-07-31 02:55

Tác giả:


blogradio.vn - Sau này Khánh cứ nhớ mãi, vì đó là một tối có trăng dù chỉ là trăng non, nhưng cô luôn cảm thấy trăng như một người bạn nữa cùng tham gia vào.

***

Khánh ngồi đó, trước một xấp bài kiểm tra của học sinh mà cô chưa chấm xong. Khánh quyết định tạm xếp lại vì cô thấy cô không thể tập trung cho công việc được nữa, cuộc gặp gỡ sáng nay với Khương đang làm cô xáo trộn lên biết bao điều ngày xưa. Mà cũng đã hơn bốn năm rồi, ba chàng trai thân thiết với cô ngày nào đã về bến đỗ cuộc đời xong xuôi, chỉ còn mỗi cô vẫn tự do tự tại. Không phải là Khánh chưa có người yêu mà cô còn người mẹ già cần được chăm sóc, nhưng chắc cũng năm sau là cô lên xe hoa, vì ba mẹ hai bên cũng hối lắm rồi và gia đình anh cũng đã đi coi ngày chọn ngày tốt và mẹ cô đã đồng ý.

Khương đến tận trường nơi Khánh làm việc, lúc nào cũng vậy, Khương chẳng khác ngày xưa.

- Chào cô giáo xinh đẹp, tôi có việc về lại đây nên ghé thăm cô giáo. Sao cô giáo vẫn gầy nhom vậy hả? Rồi nay mai gió sẽ thổi cô đi rồi lấy ai dạy dỗ học sinh đây.

- Ông làm ơn bỏ bớt cái từ xinh đẹp được không, lúc nào cũng cô giáo xinh đẹp, không cần ông nói thì tôi cũng xinh đẹp hiểu chưa.

- Hiểu rồi thưa cô giáo, trưa nay tôi hộ tống cô giáo về nhà nhé?

- Ông ở lại ăn cơm với hai mẹ con tôi luôn đi?

- Không được ạ, vì tôi phải chạy công việc cho kịp.

- Vậy thì kệ ông.

Nói vậy chứ buổi trưa tan trường Khánh có thấy mặt mũi hắn đâu. Mà cô cũng hiểu cô đứng trong lớp dạy thì hắn phải đi lo công việc, hắn cũng hay về hay ghé thăm cô nhiều lần nên cô cũng quen rồi. Còn hai chàng kia thì chỉ nói qua điện thoại vì ai cũng bảo bận lắm, nhưng cô biết ai cũng nhớ về nơi này, một thành phố nhỏ đã in dấu chân mỗi người suốt mấy năm đại học. Mà ba chàng kia là thân nhau từ những năm cấp hai, khi vào trường mới quen thêm cô rồi kết thành một nhóm bạn.

Khánh ngồi chống cằm, chiều nay cô được rảnh không phải lên trường họp hành hay có tiết, cô muốn được thả hồn một chút. Có phải lúc trưa đi dạy về cô đã chạy xe ngang con đường đó, mà ngày nào cũng vậy, đó là con đường quen thuộc từ nhà đến trường từ trường về nhà của cô suốt bốn năm nay. Đó cũng là con đường ngày nào cô cũng ngang qua mấy năm đại học, mà có hôm cô đi một mình, có hôm có một chàng hay ba chàng kia cùng đi, mà nhiều nhất vẫn là Khương đi cùng, nên cô và Khương thân nhau hơn.

Khánh bồi hồi nhớ lại lần đầu tiên cô quen với ba chàng. Hôm đó cô đang ở nhà xe sinh viên, tìm được xe giữa một bãi xe mênh mông trong thời gian nhanh nhất là thành công của cô rồi, mà chưa có hôm nào cô để xe ở vị trí đó thì lúc tan học sẽ lấy xe cũng ở vị trí đó, nên lúc nào cũng phải tìm xe một đỗi mới ra.

Cô ngồi lên xe, đề xe và chạy, nhưng cứ có tiếng gì kêu rột rột ở bên dưới, một chàng đi cạnh mà sau đó cô biết là Luân, lên tiếng:

- Bạn gì ơi, xe bạn bị cạ cái niềng xe rồi, bạn ghé qua tiệm cho người ta chỉnh lại nhé.

Khánh giật mình, nghe giọng nói rất có cảm tình và có vẻ rất quan tâm cô, cô quay qua:

- Cảm ơn bạn.

Rồi Khánh cũng làm theo, vì cái xe nó cứ kêu nghe khó chịu quá. Hôm sau cô lại đụng ngay Luân ở thang lầu, mới biết bạn ấy học chuyên toán ở dãy lầu phía trên dãy lầu của cô. Luân chủ động nói chuyện với cô, bắt đầu từ chuyện cái xe, rồi từ đó cô gặp thêm Khương và Bách, vì cùng là sinh viên nên họ nhanh chóng thân nhau.

Khánh nhớ nhất.

Có một lần cô vào lớp học, vừa ngồi xuống ghế thì nghe tiếng Khương gọi, cô quay ra phía cửa sổ thì bạn ấy đưa cho cô một quả táo, và còn dặn tối nay nhớ ghé qua nhà trọ của ba chàng vì có một bữa tiệc nhỏ vì Bách vừa có lương. Những năm đại học với Khánh rất êm đềm và chẳng có gì khó khăn, vì gia đình cô ở đây, tại thành phố này nên mọi việc đi lại ăn ở sinh hoạt chẳng có gì là vấn đề với cô. Còn ba chàng kia thì từ các vùng miền xa tới nên phải thuê nhà trọ, vì ai cũng đi làm thêm, và từ lúc quen cô rồi thân với cô là cứ có việc gì ba chàng cũng rủ.

Khi cô tới lúc đó cũng hơn bảy giờ tối, Khánh thấy bữa tiệc nhỏ mà Khương nói là hai cái hộp đồ chiên, chắc một trong ba chàng đã tranh thủ mua ở đâu dó cho nhanh, một lon nước ngọt cho cô và có đúng ba lon bia cho ba chàng.

Cả bọn ngồi nhâm nhi chuyện trò, tối hôm đó trùng với kỳ thi vừa kết thúc nên ai cũng thấy thoải mái. Sau này Khánh cứ nhớ mãi, vì đó là một tối có trăng dù chỉ là trăng non, nhưng cô luôn cảm thấy trăng như một người bạn nữa cùng tham gia vào.

Khánh nhớ nhất.

Một buổi tối đi dự liên hoan văn nghệ về, đó là một lần trong rất nhiều lần trường cô tổ chức văn nghệ cho các thầy cô và sinh viên toàn trường. Vì cô đi từ nhà lên thẳng trường và vì tối đó sinh viên quá đông nên cô không thấy ba chàng kia đâu, chắc là đang ngồi đâu đó trong cái hội trường có sức chứa cả ngàn người này. Khi dắt xe ra cổng cô gặp ngay Khương, cô hỏi Luân và Bách đâu thì Khương nói hai chàng ấy bận đi làm không đến được, vậy là hai đứa hai xe bên nhau, Khương rủ cô vào một quán nước, cô gật đầu. Đó là một buổi tối có gió rất lạnh, cô nhấp từng ngụm nước mà nghe buốt lạnh vì đá nhiều quá, Khương cởi áo khoác và choàng lên cho cô:

- Cô giáo tương lai ơi, cô đang rất lạnh vì nhìn vai cô cứ run lên.

Lần đó Khương bắt buộc cô phải mặc áo lạnh của chàng ta. Mà cô cũng thật lạ, cô biết thời tiết rất lạnh mà lúc đi cứ phong phanh cái áo mỏng như vậy, rồi chính Khương cũng giục cô đi về vì trời càng lúc càng lạnh.

Cô nhớ lần đó, và cũng nhớ luôn chiếc áo lạnh của Khương, nếu không có nó chắc cô đã lạnh cóng. Mà Khương hay nói cùng cô sau đó là cứ mỗi lần cô xúc động hay buồn hay có chuyện gì đó là đôi vai cô cứ rung lên chứ không chờ trời lạnh, và Khương cũng nói cả ba chàng đều nhớ và thích những lúc ấy của cô.

Khánh nhớ nhất.

Hôm chia tay ở trường đứa nào cũng tươi như hoa chứ chẳng có gì buồn bã, vì đứa nào cũng đạt loại giỏi cuối cùng. Bách nói thôi cô giáo ở lại một mình phải cố gắng nhanh có công việc, còn tụi tôi thì khỏi lo, chớp mắt một cái là xong liền à, rồi sẽ có ngày gặp lại.

Vậy mà đã bốn năm rồi, Bách và Luân không quay lại được lần nào, chỉ có Khương mà thôi, nhưng cô cũng có mặt đầy đủ trong đám cưới của ba chàng. Mà phải công nhận ba chàng ra trường rồi quen rồi yêu ba nàng lúc nào mà cưới nhanh vậy, họ còn giục cô nhanh lên để ống bây giờ.

Khánh cười khi nhớ lại, bất giác cô sờ lên vai, đôi vai cô còn rung lên nữa không khi trời lạnh, khi cô xúc động hay có tâm sự gì đó như ba chàng vẫn nói. Cô không nhìn thấy không để ý, cô chỉ thấy đôi vai cũng là nhân chứng cho những niềm vui nỗi buồn ngày nào, mới đó mà nhanh thật. Người ta nói thời gian đi như tên bắn cấm có sai, những buồn vui ngày nào đã thành nỗi nhớ trong cô tự bao giờ.

Ai biết được trong tương lai, rồi con của cô cũng sẽ lại nối tiếp mẹ bước vào ngôi trường đó, cũng có thể là một ngôi trường khác. Rồi cô sẽ lại kể cho con nghe, có những lần đôi vai cô đã rung lên, mà không biết bao nhiêu lần, để bây giờ trở thành nỗi nhớ, để bây giờ trở thành những dòng kể cho con.

Khánh quay lại với công việc, cô tự cười mình vì chưa cưới mà nghĩ đến chuyện con. Mà cô cũng thống nhất với anh rồi, cưới xong là có con luôn chứ không kế hoạch.

Khánh cúi xuống với bài làm của học sinh, nghe thân thương như chính cô ngày nào còn là học sinh, cảm tưởng như một thời của cô sắp qua. Cô đang dần bước về phía sau để nhường lại những nhịp đời, những nhịp thở trẻ nhất, xanh nhất cho các em, những học sinh đang trong tầm tay của cô hôm nay.

Nỗi nhớ của cô đã tròn rồi, mai này sẽ đến nỗi nhớ của các em.

 

“Em yêu phút giây này

Thầy em tóc như bạc thêm

Bạc thêm vì bụi phấn

 

Để cho em bài học hay

Mai sau lớn nên người

Làm sao có thể nào quên

Ngày xưa thầy dạy dỗ

Khi em tuổi còn thơ.”

 

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Làm Sao Đây Khi Trót Yêu Đơn Phương? | Playlist Blog Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng mùa hè

Nắng mùa hè

Ôi! Cái nắng mùa hè ấy Vẫn cứ nhớ mãi miết thôi, Dẫu biết nóng như lửa đốt Nhưng dần rồi cũng quen thôi.

Không ai tin em là kẻ hay buồn

Không ai tin em là kẻ hay buồn

Cái hình ảnh vui vẻ, tích cực ấy đã đi theo cô quá lâu rồi, khiến cho cô nhầm tưởng đó chính là mình. Mây rất sợ bản thân khóc lóc, buồn bã và yếu đuối. Nói đúng hơn là cô đang sợ mình làm mọi người thất vọng và hụt hẫng.

Đêm ơi có hẹn

Đêm ơi có hẹn

Tôi thấy nhớ, tôi thấy thương, tôi thấy yêu đêm đến lạ lùng, có lẽ chính là đêm đã luôn cho tôi những cảm xúc lúc thật mãnh liệt lúc thật chứa chan và cứ mỗi đêm cứ mỗi nhiều mỗi đầy lên mãi.

Bố, mẹ ơi! Con xin lỗi...

Bố, mẹ ơi! Con xin lỗi...

“Bố mẹ làm khổ con gái của bố mẹ quá rồi, bố mẹ xin lỗi con gái nhé. Sau này nếu có nhiều hơn, bố nhất định sẽ cho con nhiều hơn, bố hứa.” Nghe câu đấy của bố xong, lòng con như nặng trĩu

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Giữa bộn bề lo toan của cuộc sống trưởng thành, khi đã nếm trải bao thăng trầm, hỉ nộ ái ố, ta bỗng chạnh lòng nhớ về những tháng ngày thơ ấu hồn nhiên, vô tư bên vòng tay yêu thương của bố mẹ.

Chuyện tình ngày ấy

Chuyện tình ngày ấy

Có nắng trong hồn hoa bướm say Có kẻ trầm tư và bay bổng Có kẻ vô tư và thơ mộng Có kẻ say mê chốn nhân tình

Ngày đông

Ngày đông

“Có phải em không xứng đáng nhận được hạnh phúc không chị? Không xứng đáng được yêu thương, được bảo vệ, em chỉ là một người đi lang bạt ở nhờ nhà người khác. Người thương em nhất đã đi rồi, bây giờ, em không có nhà nữa rồi!”

Chuyến đi đến miền ký ức

Chuyến đi đến miền ký ức

Từng địa điểm, từng nền văn hóa mang đến cho tôi những trải nghiệm độc đáo và bài học quý giá về sự phong phú của thế giới. Tôi học được rằng, sự khác biệt không phải là điều để sợ hãi, mà là điều để đón nhận và tôn trọng.

Đắng cay

Đắng cay

Em biết ngày xuân hoa có bay Nắng đẹp lung linh tình lại say Xuân là ngọn gió mang hơi ấm Ghét ngọt ngào anh uống đời vui

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Việc bạn hiểu rõ chính mình, có thú vui, có sở thích sẽ giúp bạn trở nên quyến rũ, thú vị hơn!

back to top