Anh của bây giờ đã thuộc về cô ấy nên em sẽ tự yêu mình
2020-09-20 01:25
Tác giả: Nhi Phạm
blogradio.vn - Tôi của những tháng năm sau này vẫn nhớ về anh nhưng đã thôi rung động, cũng đã thôi đau lòng vì cái hẹn mà cả hai không cùng đến. Anh của năm ấy mãi mãi là người con trai tôi yêu nhưng anh của bây giờ đã thuộc về cô ấy và một mái ấm đầy ắp tiếng cười.
***
Năm tháng đó đến tận bây giờ tôi vẫn yêu một người ở xa nhưng thật ra chẳng phải là yêu xa mà là yêu một người xa tầm với. Chúng tôi gặp nhau vào đầu năm cấp ba, lúc ấy trái tim còn ngây ngô. Khoảng thời gian ấy chỉ biết gặp gỡ rồi yêu thương chứ giữa chúng tôi chẳng nghĩ đến chuyện tương lai ra sao rồi sẽ có cuộc sống như thế nào.
Yêu nhau bình thường không sóng gió đôi khi cũng là một lý do dẫn đến chuyện chán nhau rồi buông tay sau một thời gian dài nắm lấy. Cứ tưởng rằng sau lần ấy chúng tôi sẽ như hai người xa lạ, sẽ xóa sạch những kí ức về nhau để tập trung cho kì thi đại học sắp tới. Nhưng không, có những nỗi nhớ không được đặt tên, có những yêu thương không được gửi trao nhưng vẫn mãi ở đó khó nói thành lời.
Hai chúng tôi dùng ánh mắt của người cũ nhìn nhau, rồi lại tới ánh mắt trìu mến của người thương, rồi dần chuyển qua tình bạn. Chúng tôi âm thầm lặng lẽ quan tâm nhau, bước đi bên nhau với danh nghĩa một người bạn. Mối quan hệ cứ thế mập mờ chẳng bao giờ trở về đúng nghĩa với cảm xúc của trái tim đã bỏ lỡ nhau một lần, đã dang dở một lần. Thế nên tôi không đủ can đảm để thương anh ấy một lần nữa dù anh ấy đã ngỏ lời quay lại.
Tôi rất sợ anh ấy lại buồn phiền vì lần quen trước tôi chẳng bao giờ đi ăn với anh ấy dù chỉ một lần, một tuần chỉ dăm ba câu hỏi thăm lại biến mất. Chỉ tại vì một lý do muôn thuở của đứa học trò là phải đỗ Đại học, tôi phớt lờ sự quan tâm của anh ấy trong sự vô tình.
Thật lòng mà nói tôi chỉ giống như một người bạn, một người em gái đi bên anh ấy cũng chẳng biết lần đó tôi có thật sự thương anh ấy không hay chỉ là say nắng. Rồi cứ thế chúng tôi vẫn yêu nhưng là mối quan hệ không rõ ràng. Anh hứa sẽ vẫn đợi tôi, chờ tháng năm làm tôi thay đổi. Ba năm cấp ba cứ thế đi qua, vòng tuần hoàn của cuộc sống cứ thế mà luân chuyển. Chúng tôi dự lễ tốt nghiệp cùng nhau, cùng chụp kỷ yếu và cùng quyết định học ở đất Sài Gòn.
Anh hẹn vui một câu rằng “Mười năm nữa anh chưa cưới, em chưa gả, chúng ta lại tìm nhau”. Tôi cười với anh “Chắc gì chúng ta gặp lại”. Anh lại cứng đầu “Sài Gòn bé lắm đi mãi cũng gặp nhau thôi”.
Ừ. Sài Gòn thì bé nhưng rộng lớn đó chính là lòng người, tôi không sợ Sài Gòn tôi sợ khoảng cách. Năm tháng thay đổi lòng người đổi thay ai biết được nhưng thật ra lòng tôi vẫn đinh ninh rằng tôi có một cái hẹn mười năm với chàng trai mười bảy tuổi.
Khoảng cách giữa anh và tôi cách nhau tận mười năm tuổi trẻ, anh chờ, tôi sẽ đợi. Hãy cho tôi gọi đó là yêu xa vì như vậy tôi sẽ được yêu, được nhớ, một tình yêu xa không phải do khoảng cách mà xa bởi thời gian và còn lòng người nữa. Mà có buồn cười không khi tôi gọi đó là yêu xa khi thật ra chỉ có mình tôi nhớ mình tôi thương.
Yêu một người nói dễ dàng là nói dối nhưng nói không thể là nói sai, nó chỉ khó khăn ở chỗ trước hàng trăm lý do từ bỏ phải tìm ra được một lý do để tiếp tục mà thôi.
Bao nhiêu năm không liên lạc với anh là cũng bấy nhiêu năm tôi vùi mình vào học tập, công việc không ngừng trau dồi kĩ năng sống. Tôi quen khá nhiều bè bạn nhưng ít tụ tập và không có nổi một người để thích. Thật ra cũng do tôi ngại mở lòng ,ngại yêu nhưng quan trọng hơn cả là muốn đợi.
Tôi muốn đợi người con trai mà tôi dốc toàn tâm toàn ý để thương, muốn đợi một người mà năm mười bảy tôi đã yêu một cách vụng về. Đợi một cái hẹn vu vơ là tìm nhau khi cả hai không một bến đỗ, đợi một lời nói cho vui mà tôi ghi mãi ở trong lòng.
Hôm ấy là một ngày cuối tuần trời Sài Gòn vẫn mát và có rất nhiều sao tôi cũng chẳng nhớ nổi tên, vẫn là tôi của những năm tháng cũ bên xấp giấy vụn sử dụng một mặt và cây bút để viết truyện làm thơ. Điện thoại báo vài tin nhắn của tổng đài và một tin nhắn của số điện thoại lạ. Tôi mở vội ra xem tin tới có vài dòng rất rõ “Em sống sao rồi,bao năm qua em vẫn tốt chứ?” và biểu tượng lá cỏ may mắn - thói quen khó bỏ của người con trai năm ấy.
Tôi nhận ra anh ấy ngay từ những giây đầu tiên và hét lên như một đứa trẻ được cho quà bánh. Cuối cùng thì sau tám năm xa anh ấy cũng liên lạc với tôi nhưng sao anh ấy làm được khi tôi đã đổi cả số điện thoại, cả tài khoản facebook lâu rồi cơ mà.
Tôi muốn hỏi anh đã đi đâu làm gì trong suốt những năm qua, sống có tốt không, công việc như thế nào và cả hạnh phúc anh đã tìm được chưa hay vẫn đi sớm về khuya một mình. Nhưng chưa soạn lấy một tin nào thì anh lại gửi thêm vài dòng nữa “Anh sống rất tốt, công việc ổn định, anh có gia đình rồi em tìm được người thương chưa?”.
Tôi như chết lặng rồi nén nhẹ tiếng thở dài vào trong, ngước lên bầu trời ngắm lấy những vì sao đang chiếu sáng mà lòng tự hỏi sao hôm nay trời không đổ mưa.
Nếu anh im lặng, nếu anh không đi tìm tôi và gửi cho tôi tin nhắn, có lẽ tôi sẽ không buồn như thế. Và nếu như anh không dặn thêm tôi không được buồn vì buồn sẽ mang đến cho anh những cảm giác có lỗi, có lẽ tôi sẽ dễ chịu hơn. Nhưng cũng chẳng biết lỗi nào có thể gán được cho anh.
Tôi gửi cho anh mấy tấm ảnh nằm trong điện thoại với đồng nghiệp. Anh thấy ảnh tôi gửi càng hào hứng rồi kể luôn cả chuyện của tám năm qua thăng trầm ra sao chuyện gặp vợ anh như thế nào.
Tôi thờ thẫn trước những dòng tin nhắn mà không rơi lấy một giọt nước mắt nào. Lúc ấy trái tim như bị bóp chặt. Cũng đúng thôi làm sao mà khóc được cơ chứ khi người mình yêu thương đợi chờ đang hạnh phúc giống như những gì mình trông ngóng mà.
Bất giác tôi chợt thấy cô đơn. Vậy là anh không đợi nữa rồi. Thật sự xin lỗi anh, đã từng yêu thương anh một cách hời hợt không chân thành vun đắp, tự xin lỗi tám năm thanh xuân của chính mình đã không mở lòng cho ai, cố chấp đợi lấy một người mình chẳng thể có được.
Những người cũ đi và đến với mỗi cuộc đời của chúng ta đều là duyên phận cả. Có người đi đường ngắn, có người đi chặng đường dài, có người theo ta cả đời, có người bỏ lại ta sau vài lần gặp gỡ. Nhưng mỗi người đều đến để dạy ta bài học.
Anh ấy đã dạy tôi biết yêu chân thành một người là như thế nào, biết đợi chờ, vun đắp. Người ta nói đúng bỏ lỡ một chuyến xe có thể chờ ở chuyến tiếp theo nhưng bỏ lỡ một người là bỏ lỡ cả thanh xuân.
Tôi không tiếc những năm tháng chờ anh, tôi chỉ buồn khi người tôi chờ không đi bên tôi được.
Tôi của những tháng năm sau này vẫn nhớ về anh nhưng đã thôi rung động, cũng đã thôi đau lòng vì cái hẹn mà cả hai không cùng đến. Anh của năm ấy mãi mãi là người con trai tôi yêu nhưng anh của bây giờ đã thuộc về cô ấy và một mái ấm đầy ắp tiếng cười.
Tôi sẽ buông thôi. Và ngày mai khi những tia nắng chiếu qua khung cửa sổ tôi sẽ lại yêu mình, sẽ lại cho mình được yêu một ai đó.
© Diễn Nhi - blogradio.vn
Xem thêm: Ngôn tình giữa cuộc đời là sự hòa quyện giữa vị ngọt và nước mắt
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cho đi yêu thương là một lựa chọn
Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.
Mùa thu tôi thấy nàng
Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.
Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!
Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.
Tết đoàn viên
Thời gian ban cho con người những đặc ân tuyệt diệu nhưng cũng tàn nhẫn lấy đi những người quan trọng trong đời ta. Bởi đó là cả một bầu trời kí ức hạnh phúc, nuôi dưỡng tâm hồn con người lớn khôn.
Top 3 con giáp gặp nhiều may mắn nhất trong Tết Nguyên đán
Bạn có tò mò muốn biết vận may của mình trong dịp Tết Nguyên đán sắp tới sẽ như thế nào? Liệu bạn có nằm trong top 3 con giáp may mắn nhất?
Bản chất của việc học
Mục tiêu của việc học là hình thành một con người có khả năng suy nghĩ và tư độc lập, có cái nhìn đa chiều, khả năng phân tích, tiếp nhân thông tin một cách sắc bén và logic, luôn cập nhật và phát triển các kỹ năng sống trong một thế giới không ngừng thay đổi và phát triển.
Giấc mơ để dành
Một cuộc đời đầy ắp tiếng cười bao nhiêu, tim càng rung trong lồng ngực bao nhiêu, tuổi trẻ ấy càng kéo dài, càng đáng giá.
Niềm tự hào lớn lao
Tôi nhận ra được rằng dù cho tôi có giỏi, có dở hay có tệ đến đâu, ba mẹ vẫn luôn chưa từng ngừng tự hào về tôi. Tôi tốt nghiệp loại nào đi nữa đối với mẹ tôi vẫn là đứa trẻ làm tốt nhất và nổi bật nhất.
Xuân của mẹ
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bao người xúng xính váy áo, mang theo những bao lì xì đỏ, đang vội vã lên xe, lên tàu để về với gia đình. Họ cười đùa, hối hả chuẩn bị cho cái Tết đoàn viên, mà lòng Thanh Anh lại trống rỗng, một nỗi tủi thân vô hình tràn ngập.
Mỗi người một con đường – đừng so sánh
So sánh bản thân với người khác không hoàn toàn xấu. Nó có thể trở thành động lực nếu bạn biết học hỏi và lấy đó làm mục tiêu để cải thiện bản thân. Tuy nhiên, nếu chỉ so sánh một cách mù quáng và tự ti vì không đạt được như người khác, bạn sẽ rơi vào vòng xoáy tiêu cực.