Anh có từng yêu em nhiều như em đã yêu anh?
2023-03-22 01:30
Tác giả:
Deiilabhar
blogradio.vn - Em rời đi, bỏ lại phía sau đó là những hồi ức thanh xuân của hai đứa mình. Em nghĩ, có lẽ đó sẽ là lựa chọn đúng. Em yêu anh như thế em đã từng yêu anh nhiều như thế chưa?
***
Hai đứa quen nhau từ năm nhất đại học, khi ấy anh vẫn là chàng sinh viên đầy tham vọng với chiếc ống kính, còn em vẫn ngày đêm miệt mài với màu và giấy vẽ. Mình bắt đầu tìm hiểu và chính thức yêu nhau chỉ hơn hai tháng sau đó. Lúc ấy, em hạnh phúc vì có người ở bên cùng em cố gắng, chăm sóc cho em và quan tâm em từ những thứ nhỏ nhặt. Anh trao cho em thứ tình cảm mà trước đây em vẫn nghĩ chỉ có trong ngôn tình tiểu thuyết. Em tự thấy mình là cô gái may mắn nhất, may mắn vì có anh.
Mình cùng nhau bảo vệ luận văn ra trường đúng hạn, cùng tìm công việc phù hợp để làm. Khoảng 4 tháng sau khi đi làm và thêm số tiền đã cố gắng dành dụm được từ thời sinh viên của cả hai. Anh và em đã thuê một căn chung cư nhỏ và dọn về ở chung cùng nhau. Mối quan hệ của hai đứa được bố mẹ hai bên đồng ý, em vui lắm. Em đã thầm nghĩ anh là tương lai của em, là chốn bình yên em có thể dựa vào. Nhưng dường như em đã tính sai một bước. Em đã quên rằng con người sẽ luôn luôn thay đổi. Và anh cũng đã thay đổi.
Sáu giờ tối
Tám giờ tối
Mười hai giờ khuya…
“Anh chưa về à? Nay cuối tuần sao anh vẫn tăng ca muộn thế“
“À ừ có đoạn chưa đạt cần quay lại, em nghỉ ngơi trước nhé, lát anh về".
Còn chẳng đợi em thêm một giây nào nữa. Anh tắt máy. Em lại nhớ chàng trai luôn chờ em kết thúc cuộc gọi của trước đây. Em vẫn tự dặn mình phải tin tưởng anh. Vì những suy nghĩ lo toan của em sẽ bị anh coi là ấu trí và tạo áp lực cho anh. Nhưng em làm sao có thể không lo lắng được nữa. Cách đây mấy hôm, cô gái thực tập ở cùng công ty với anh đã gửi em mấy tấm hình với ngụ ý nhắc nhở. Em thấy anh ôm cô ta trong phòng kín một quán bar nào đấy. Em thấy môi cô ta kề sát cổ anh như đang muốn khiêu khích em. Em không có đủ dũng khí để có thể lôi anh ra chất vấn rằng vì sao lại đối xử với em như vậy. Em thừa nhận bản thân mình đã quá hèn nhát, hèn nhát với hy vọng tích cực rằng mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
Hôm nay, là ngày kỷ niệm 6 năm bên nhau của hai đứa. Nhanh thật, mình đã đi cùng nhau một chặng đường dài từ giảng đường đại học đến khi đã trưởng thành thành những cô cậu sinh viên cố gắng vì công việc. 6 năm là một thời gian rất dài, dài đến mức đã để em phải phụ thuộc vào tình cảm của anh. Em nhìn chiếc bánh kem bé xinh đã được đặt trên bàn cùng những món đồ trang trí đẹp mắt xung quanh, bỗng nhiên em thấy đau quá. Căn nhà dạo trước còn ấm áp hôm nay lại lạnh lẽo lạ thường.
Sáu giờ hơn sáng. Em giật mình tỉnh giác vì tiếng lạch cạch mở khóa. Đêm qua em đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, mọi thứ bày biện ra vẫn nguyên vẹn ở đó. Đêm qua, anh không về. Anh bước vào nhà trong bộ dạng khó coi, quần áo xộc xệch không gài đủ nút và cả cơ thể tỏa ra toàn mùi rượu nồng nặc. Anh nằm vật ra ghế sofa ngay trước mắt em. Cảm giác của em hôm nay lạ quá, em bỗng thấy anh không còn gần em nữa. Anh đang nằm ngay trước mặt, em lại thấy anh ở cách xa em hàng trăm hàng ngàn cây số.
Em chết lặng hồi lâu cũng dần dần bình tĩnh. Em thu dọn những thứ đã chuẩn bị trên bàn đi. Lúc nhấc chiếc bánh ra khỏi vị trí của nó. Em chợt nhớ tới cảnh chiều qua vì xin về sớm đã bị sếp giáo huấn một trận như thế nào, ông ta nói em là người không chịu nghĩ tới trách nhiệm công việc dù đây chỉ là lần thứ hai em xin không tăng ca sau hai năm làm việc ở đây.
Em đã nghĩ giá mà em có thể ôm anh và làm nũng với anh về việc ấy. Nhưng em lại không làm được. Dọn dẹp mọi thứ và đi thay đồ, lau người cho anh xong. Em càng cảm thấy bản thân mình thảm hại đến nhường nào.
Em đứng đó, tay ôm chiếc áo sơ mi mới thay ra cho anh. Em nhìn anh ráng không để một giọt nước mắt nào có cơ hội được lăn xuống má. Em nghe thấy tiếng anh lẩm bẩm vài từ cụt ngủn vô nghĩa “tăng ca“ “bận“ sếp mời đi”. Dường như em đã tự mình đoán ra nội dung của những gì anh muốn nói. Có phải anh muốn bảo rằng “Công việc bận quá phải tăng ca, các sếp rủ đi uống cho khuây khỏa không? “ Em gượng cười nhìn anh.
Đã quá trưa, anh tỉnh giấc. Trong dáng vẻ nhếch nhác gãi đầu ngồi dậy, anh thấy em và đúng như những gì em nghĩ. Anh đã vội vã giải thích như điều em đã tự mình đoán ra được. Em không hỏi anh tối qua đi đâu với ai. Em biết dù có hỏi cũng sẽ không nhận được câu trả lời mà em muốn.
“Em nấu xong bữa trưa rồi, anh mau dậy ra ăn nhé "
“Ừ“.
Ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, anh và em đều không nói lời nào. Em thấy khoảnh khắc ngắn ngủi anh chú ý đến tấm lịch treo tường phía sau lưng em. Anh chắc là nhận ra rồi, nhận ra có một ngày được em khoanh tròn bằng bút long đỏ và kèm theo một hình trái tim bé bé phía bên dưới. Em thấy anh thoáng đưa mắt nhìn em.
“Anh”
Em đang chờ anh nói, chờ anh nói rằng anh xin lỗi vì quên mất ngày kỷ niệm của hai đứa nhưng anh thì không. Anh cúi mặt lựa chọn không nói với em lời nào nhưng tiếng chuông báo tin nhắn trên điện thoại lại thành công khiến anh cầm máy lên đọc nội dung chỉ trong giây lát. Anh nhìn tin nhắn trong máy, rồi ngập ngừng nhìn em.
“Tối nay chắc anh lại về muộn lắm, cấp trên nói công việc chưa xử lý ổn“.
Em không nói gì, cũng không nhìn anh. Anh do dự một lúc rồi đứng dậy định trở về phòng. Vào giây phút anh quay lưng lại với em, em đã hiểu ra tất cả. Em biết đã đến lúc bản thân không còn cố chấp được nữa..
“Cái áo sơ mi anh mặc hôm qua là loại vải khó giặt, em không chà sạch vết son đỏ ở cổ áo được nên đã gửi ra tiệm nhờ giặt rồi. Anh tự đi qua lấy nhé“.
Em nói rất rõ ràng chỉ là muốn căn dặn anh một chút nhưng lại khiến anh giật mình quay lại nhìn em trong sự ngạc nhiên. Anh dùng ánh mắt lo sơ nhìn em, là lo sợ mọi chuyện bị bại lộ rồi phải không.
“Anh… em biết hết rồi à “
“Ừm “
“Xin … “
Em đứng dậy dọn đống bát đũa đã dùng xong, không muốn nghe anh nói đến câu xin lỗi vì em biết, em đã không thể tha thứ được cho anh. Thực lòng em vẫn thầm mong mọi chuyện sẽ không tệ đến thế. Anh đứng chôn chân phía sau nhìn em, nhưng không nói thêm câu nào. Tối đó, anh vẫn về muộn.
Em lẳng lặng thu dọn mọi thứ thật ngăn nắp và trở về phòng. Em xếp đống quần áo của mình vào chiếc vali đã nằm ở góc tủ từ chuyến du lịch mùa hè của hai đứa. Em tự hỏi bản thân, liệu khi đó anh đã có người khác chưa. Bỗng chốc lồng ngực em lại nhói lên một nhịp nặng nề. Em rời đi trong đêm đó.
Trước khi bước chân ra khỏi cửa, em dừng lại một lúc nhưng không có cách nào quay lại nhìn. Là em đang sợ, em sợ rằng mình sẽ vì mềm lòng mà tiếp tục ở lại. Từng ký ức cứ thế chạy qua suy nghĩ em như cuốn băng tua ngược. Em sợ bản thân vì quá yêu anh mà cam lòng chờ đợi anh sẽ trở lại là chàng trai của riêng em nhưng em quên mất rằng em cũng cần được yêu thương.
Tình yêu của em với anh đã đóng thành tảng băng quá lớn, em không thể chờ đợi một ngày nắng sẽ làm băng tan ra được. Em thấy mình thật đáng thương và tự trách sao em lại cố chấp ở cạnh anh thêm một đoạn nữa đến vậy. Em rời đi, bỏ lại phía sau đó là những hồi ức thanh xuân của hai đứa mình. Em nghĩ, có lẽ đó sẽ là lựa chọn đúng. Em yêu anh như thế em đã từng yêu anh nhiều như thế chưa?
© Deiilabhar - blogradio.vn
Xem thêm: Nếu Gặp Lại, Mong Rằng Sẽ Là Một Ngày Mưa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.








