Anh chỉ vô tình thương em như là em gái
2019-11-26 01:30
Tác giả:
Ngọc Thuyền
blogradio.vn - Cả em và chị ấy, đều có quyền được hưởng hạnh phúc trọn vẹn mà không phải sẻ chia. Em thương anh, nhưng chị ấy là người đến trước, là người được anh thương. Em, suy cho cùng cũng chỉ là kẻ thứ ba chen vào giữa anh và chị ấy, mà người thứ ba thì lúc nào cũng xấu, cũng bị lên án, tội nghiệp lắm anh à. Rồi dạo gần đây, em hay đọc những confession kể tội những cô em kết nghĩa, rằng danh nghĩa vậy thôi nhưng thực ra là người thứ ba, là kẻ phá hoại, là người chen ngang,…
***
Anh vẫn thường hỏi em sao lại yêu màu tím ấy đến thế, gam màu tím buồn đến nao lòng và chẳng cô gái nào yêu. Nhưng anh đâu biết nỗi buồn của em là từ anh, chứ đâu phải từ bằng lăng trên phố.
Em và anh, chúng ta là gì của nhau? Câu hỏi vẫn thường đeo bám em những ngày gần đây. Là anh – em gái kết nghĩa, hay là người thương, và thương đến mấy cũng chỉ tự làm nhau đau?
Ngày anh đến, và bảo rằng che chở cho em, sẽ không phải để em gắng gồng thêm nữa. Em chẳng dám mở lòng, vì em sợ sẽ đau, vì em còn có con đường tương lai tự vẽ sẵn trong đầu, với những bước đi vững vàng nhưng một mình cô độc. Em chẳng thể chia sẽ hay than thở cùng ai, rằng có những ngày mệt mỏi đến chẳng thở được, có những ngày buồn đến nao lòng dù chẳng biết lý do. Em cứ sống giả tạo như thế, dù sự giả tạo ấy đem đến buồn khổ - riêng em. Cũng giống như bằng lăng kia khoe sắc tím thanh xuân, ai biết rằng hoa tàn rồi rụng thầm lặng lẽ. Chẳng ai hiểu được hoa đã buồn thế nào khi nằm trên nền đất lạnh, cũng giống em thao thức mỗi đêm về.

Nhưng anh thắng rồi, anh đã làm được. Anh đã khiến em mở lòng và cho em biết rằng: là con gái thì có quyền yếu đuối và có quyền dựa vào ai đó, phải không anh? Anh nghe em luyên thuyên về những chuyện trong ngày, về những kế hoạch tương lai ấp ủ, về gia đình, bạn bè và mọi thứ linh tinh. Em nhớ những đêm ngồi dưới cây bằng lăng của khu trọ, anh kể em nghe chuyện vui đời học viên, chuyện sinh hoạt vất vả của những năm tháng lục quân. Em nghe say mê và hỏi những câu ngu ngơ của con nhóc cuồng màu xanh áo lính. Anh chỉ cười nói em ngốc quá em. Em viết những vần thơ về màu tím bằng lăng, về màu xanh áo lính, và anh lại là thính giả đầu tiên. Anh đâu biết qua những vần thơ, tâm tình em sau đó? Em cứ mong mình cứ mãi thế này, sẽ mãi vui vẻ, mặc đời ra sao. Anh hát em nghe bản "Cô gái đến từ hôm qua", phải chăng như lời nhắn nhủ, em chỉ là ký ức đẹp của anh, chẳng phải hiện tại cũng chẳng có tương lai gì cả?
Rồi ngày ấy cũng đến, cái ngày em cương quyết nói xa anh. Như bằng lăng hết mùa phải tạm biệt con phố nhỏ. Ngày em nhận ra mình đã đi quá xa, ngày em biết nghĩ cho chị ấy. Cả em và chị ấy, đều có quyền được hưởng hạnh phúc trọn vẹn mà không phải sẻ chia. Em thương anh, nhưng chị ấy là người đến trước, là người được anh thương. Em, suy cho cùng cũng chỉ là kẻ thứ ba chen vào giữa anh và chị ấy, mà người thứ ba thì lúc nào cũng xấu, cũng bị lên án, tội nghiệp lắm anh à. Rồi dạo gần đây, em hay đọc những confession kể tội những cô em kết nghĩa, rằng danh nghĩa vậy thôi nhưng thực ra là người thứ ba, là kẻ phá hoại, là người chen ngang,…
Không phải tình em chưa đủ lớn để vượt qua áp lực dư luận, nhưng em vẫn còn đủ lý trí để biết rằng, em và anh không phải dành cho nhau. Em thương chị ấy, vì đã bị em cướp mất khoảng thời gian được anh quan tâm. Em thương em, vì lỡ thương một người không phù hợp. Em đã nghĩ thật nhiều, với những đêm dài thao thức trở trăn. Rồi những ngày lên giảng đường mà tâm trí rối bời cứ để đâu đâu, em lơ đãng tâm hồn treo ngoài cửa, để lại trong thầy cô những băn khoăn nghi ngại, trong bạn bè câu hỏi về một người liệu có phải mới yêu? Em cố giấu nên cũng chẳng ai hay, và hình như anh cũng vậy. Chiều nay bằng lăng rơi đầy con phố nhỏ…

Thỉnh thoảng em vẫn đọc lại tin nhắn ta gửi cho nhau, như cách nhắc em không được quên mối tình đầu buồn thương và tiếc nhớ. Em thôi chẳng mơ về một ngày nào đó, vào mùa bằng lăng nở tím góc đường, anh được về phép ghé thăm người yêu, và tình cờ gặp em trên con phố ấy. Em sẽ chẳng nói gì, nhẹ nhàng lướt qua anh như cánh bằng lăng xoay nhẹ rồi cuối cùng cũng đáp đất. Em đã từng mơ ngốc nghếch như thế, để minh chứng rằng không có anh em vẫn ổn, vẫn sống tiếp với màu tím thủy chung. Nhưng em đã lầm khi nghĩ rằng gặp anh mình vẫn bình tĩnh. Đến nghe lại giọng anh từ những đoạn ghi âm, em còn không dám nữa là,…
Anh vẫn thường bảo em điềm tĩnh, kiểu bất cần ai đó quan tâm. Nhưng sao anh cứ bị hút vào em, và mải lo lắng cho một con nhóc khờ khờ không bao giờ để ý. Anh đâu biết rằng em giả vờ điềm tĩnh vậy thôi, vì em biết có thế nào thì chuyện mình cũng đã vậy. Em chẳng nói gì hay níu kéo đúng không anh? Vì có níu kéo hay làm gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ đi thôi, đâu còn giữ được. Em cứ “tùy, tùy” nên lắm lúc làm anh bực mình cau có, nhưng anh đâu biết sau từ “tùy” ấy là sự đau lòng, khi mọi sự đều do anh quyết định, em chẳng thể can dự gì, cũng chẳng thể thay đổi tương lai…
Mùa bằng lăng năm nay là mùa đẹp nhất, khi em được gặp anh, và kỷ niệm về anh tô hồng một mảng trong cuộc đời em. Nhưng mùa bằng lăng năm nay cũng là mùa em biết mình đã lớn, để sang năm, cũng được ngắm bằng lăng, nhưng không háo hức như những năm đầu. Vì mùa bằng lăng năm sau, chàng trai mà em thương, không còn ở đó nữa rồi… Không sao, bằng lăng vẫn cứ nở đúng hẹn, và em vẫn phải vui vẻ sống, vui vẻ đi tiếp con đường của mình, đúng không anh? Em sẽ cất anh vào một khoảng sâu thẳm trong tim, như ký ức về một mùa bằng lăng mười tám, ký ức về một chàng trai nơi cuối góc đường với màu áo em yêu.
© Ngọc Thuyền – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Muốn hạnh phúc phải biết buông bỏ nỗi buồn đi cô gái
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.









