Anh à, đến một lúc nào đó em sẽ lại yêu hết mình
2021-03-26 01:25
Tác giả: Trinh Nguyễn
blogradio.vn - Em không muốn làm khổ người khác vì cảm xúc rối bời của bản thân, cũng không muốn lôi anh vào những cuộc cãi vã của em và anh ấy. Đến một lúc nào đó em sẽ lại yêu hết mình, sẽ lại hạnh phúc thôi phải không anh?
***
Cuộc sống bận rộn kéo em trở về với nhịp sống thường ngày, mỗi sáng vội vã rời nhà lúc 7 giờ sáng, buông thả người lúc kim ngắn đã chỉ vào con số 10. Chỉ là đôi lúc hình ảnh của ai đó, bỗng vụt qua và dừng lại trong tâm trí của em.
Có những chuyện tưởng như đã lãng quên nhưng rồi từng ngày cứ thể mà mọc rễ, đâm sâu vào tận trí óc. Có những chuyện cố nhớ chẳng được, dặn lòng quên đi cũng chẳng xong.
Nằm dài trên giường với mái tóc vừa gội, ướt đẫm cả gối, tay chụp vội điện thoại, lướt xem cuộc sống xung quanh qua một ngày dài. "Ngồi dậy để anh sấy tóc cho, đồ vừa ngốc vừa lười", đó là câu anh vẫn hay nói, miệng lúc nào cũng càu nhàu như những ông bà cụ ngày xưa nhưng tay lại nhẹ nhàng sấy từng sợi tóc cho em. Nếu có anh ở đây, mọi thứ sẽ luôn là như vậy, đúng không? À, giờ này anh đang làm gì vậy nhỉ?
Mùa hè năm đó, em tất bật tìm nơi thực tập, mơ mơ hồ hồ định hướng tương lai của bản thân. Rồi cũng chẳng biết cơ duyên nào đưa em đến công ty, nơi anh là hướng dẫn của đoàn thực tập năm ấy. Anh nghiêm khắc, em trầm tính. Vốn dĩ hai con người chẳng thể hợp nhau ấy, vô tình, hữu duyên lại thương nhau.
Chúng ta của ngày ấy, khác với vẻ bề ngoài, chẳng ngại giấu giếm tình cảm, chẳng hề đắn đo mà công khai mối quan hệ ở công ty. Nhưng anh có nguyên tắc của anh, em có nguyên tắc của em, trong công việc, chẳng có "anh-em", chỉ có sếp và nhân viên. Hôm đó anh mắng vì quá tập trung lo sự kiện cho khách hàng mà không chú ý để bản thân bị thương, biết là phải rạch ròi nhưng em vẫn giận, vẫn tủi thân, bởi em là con gái, là con gái đó biết không đồ ngốc, anh mới thật sự là đồ ngốc.
Tan làm, ngồi sau xe anh, tựa vào lưng anh, cảm giác xao xuyến của ngày hẹn đầu vẫn còn đó sau bao năm, em không nói, anh cũng chẳng mở lời. Anh dừng lại ở một công viên trước nhà, nắm lấy tay em thật chặt, miệng cười hiền "Anh xin lỗi" rồi hôn vào má em. Em vẫn còn giận lắm, chỉ là tha cho anh lần này.
Từng mảnh kí ức hiện về, miệng bất giác vẽ lên một nụ cười rồi cũng bất chợt vụt tắt thay bằng những tiếng nấc, có những chuyện nghĩ thôi cũng khiến người ta đến thở cũng khó nhọc. Chỉ là, em chưa từng nghĩ đến, có một ngày anh rời xa em, đến một câu tạm biệt cũng chưa kịp chào, một cái ôm chia tay cũng chẳng thể.
Đêm ấy, hai ta nằm cạnh nhau, những câu chuyện vụn vặt về công việc, về mọi thứ. Em cảm nhận thứ hạnh phúc giản dị, bình lặng mà em vẫn hằng mong ước. Nhưng, sau giấc ngủ ấy, em chẳng thể gặp lại anh được nữa.
Anh nằm đó ngủ một giấc say như chưa hề có gì xảy ra, chỉ là anh mãi mãi chẳng thể thức dậy với em nữa, em chẳng thể nghe được hai tiếng "đồ ngốc" từ anh nữa. Chẳng ai biết trái tim em như chết lặng, cảm giác mất đi người mình thương yêu đau đớn đến nhường nào. Anh vẫn nằm đó, bên cạnh em và em mất anh, khi vẫn đang nằm trong vòng tay của anh.
Em đã tự trách bản thân mình trong suốt một khoảng thời gian dài, dằn vặt, đau đớn, hối hận, dẫu biết rằng chẳng phải lỗi của mình nhưng cảm giác ân hận đó vẫn theo em đến tận bây giờ. Giá như mỗi lần ở cạnh nhau, chúng ta ôm nhau lâu thêm một chút, hôn nhau lâu thêm một chút. Giá mà chúng ta bớt giận dỗi nhau vì những thứ vặt vãnh, trân trọng từng giây từng phút ở bên nhau hơn. Giá mà....
“Ở nơi đó, anh có nhớ về em?”
Em nằm dài trên giường, nhớ về anh, nhớ về những kỉ niệm, lau vội nước mắt, mai lại một ngày mới, em biết mình phải sống tốt vì em và vì cả anh. Anh à, dạo này có một chàng trai để ý em, ngỏ lời yêu em mà hình như em cũng cũng có chút rung động, trái tim không lành lặn của em lại loạn nhịp. Nhưng mà em vẫn chưa đồng ý, em muốn cho bản thân thêm thời gian, để giữ chặt anh lại trong một góc trong ký ức, trong một góc trái tim em.
Em không muốn làm khổ người khác vì cảm xúc rối bời của bản thân, cũng không muốn lôi anh vào những cuộc cãi vã của em và anh ấy. Đến một lúc nào đó em sẽ lại yêu hết mình, sẽ lại hạnh phúc thôi phải không anh?
© Trinh Nguyễn - blogradio.vn
Xem thêm: Thanh xuân thích thầm anh đủ rồi em đi tìm hạnh phúc thôi l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?