Ai rồi cũng nên chạy nhanh qua nỗi đau
2016-08-25 01:29
Tác giả:
Với tôi, một mình ngồi trâm ngâm đọc sách hàng nhiều giờ liền, một mình hát những bài nhạc xưa, một mình dạo phố nghe nhạc hay một mình xem phim,… tôi đều không thấy cô đơn, thậm chí ngồi một góc quán quen nhâm nhi chút trà đắng ngắm nhìn phố xá đông người cũng chẳng có vấn đề gì. Tóm lại, chỉ cần một mình làm, tôi vẫn có thể tìm ra hàng tá công việc. Nhưng hãy khoan nghĩ rằng tôi là kẻ tự kỉ, chỉ đơn thuần không cảm thấy khổ sở khi phải ở một mình mà thôi, đơn giản vì tôi ổn.
Bạn biết khi nào chúng ta hụt hẫng và trống trải nhất không? Đó là khi ta dành cho ai đó sự ưu tiên và gửi hết cảm xúc của mình vào họ. Với tôi, người đó không ai khác là mẹ. Mỗi lần chạy cùng mẹ, tôi thấy được sự lạc quan để vượt qua căn bệnh quái ác trong từng bước chạy, tôi cũng cảm nhận trong đó là những nỗi niềm riêng mà người không muốn ai biết để đến cuối đường chạy là những giọt nước mắt hòa lẫn giọt mồ hôi mà chẳng bao giờ tôi muốn thấy. Nhờ có người tôi học được rất nhiều điều, có lạc quan, có kiên cường và có phần nào đó là cam chịu. Cho đến lúc người ra đi, không chọn cho mình góc phòng tối mà ngồi khóc, tôi chọn cách chạy để vượt qua nỗi đau. Hi vọng những bước chạy của mình sẽ đủ lướt qua sự mất mát dó. Dù khóc đến mấy tôi cũng không ngừng chạy. Chỉ khi được thỏa thích trên đường chạy, tôi mới có thể bỏ lại những nỗi buồn ở phía sau, để lấy lại bình tĩnh mà chấp nhận thực tại. Đó là lần duy nhất tôi chạy với ý nghĩ chạy trốn, chối bỏ sự cô độc này.
Lớn thêm chút nữa tôi vẫn giữ thói quen chạy bộ. Người ta nói, thời gian sẽ trả lời tất cả, nhưng thật ra nó không trả lời gì cả, nó chỉ làm ta quên mất câu hỏi mà thôi. Thời gian giúp tôi tạo dựng cho mình một vỏ bọc cứng cáp, là một người biết lắng nghe và hay một mình. Nhiều khi tôi cần được ở một mình, nhất là khi chạy bộ, tôi có thể vừa chạy vừa trải nghiệm cảm xúc của riêng mình, vui có, buồn cũng chẳng thiếu. Đó đa phần là những mất mát, những bế tắc trong cuộc sống mà tôi phải trải qua, những khó khăn và áp lực trong học tập, cảm giác cô đơn giữa gia đình,… hay đơn thuần là những cảm xúc bất chợt trong cuộc sống thường nhật của mình.
Ngày bé, tôi cứ ngô nghê mà tin rằng cứ khi nào khóc chỉ cần ngước mặt lên trời để nước mắt này có thể chảy ngược vào trong. Rồi dần dần, tôi học cách tự chủ với cảm xúc của mình nhiều hơn, bởi cuộc đời mỗi con người là một chuỗi khó khăn. Nếu cuộc sống đẩy bạn vào sóng gió, sao không chọn cách chạy để lướt qua nó một cách nhanh nhất, dù tôi biết bắt đầu khởi động là cả một quá trình.
Như ai đó buông những lời nói xấu bạn, hãy học cách chấp nhận và coi đó như một bài học, bởi cuộc đời này ngắn lắm, thời gian đâu bạn dành cho những sân si, và cho những yêu thương khác nữa. Ai cũng có duy nhất một cuộc đời, sinh ra đã là một đặc ân rồi, vậy sao cứ phải là bản sao cuộc đời của người khác chứ.
Sau mỗi lần nước mắt lã chã rơi trên đường chạy, tôi thường về nhà, không phải để trốn chạy, mà vì gia đình là nơi tôi cảm thấy an tâm nhất, giúp tôi trân trọng từng phút giây được sống, được yêu thương và cả được tổn thương.
Là con gái, tôi hiểu rằng phải học cách làm bạn với nỗi cô đơn, sẽ chẳng có một người nào đó suốt ngày ở bên cạnh mình, hãy sống đủ mạnh mẽ để tự đứng trên đôi chân của mình, đủ khôn ngoan để biết chai lì với nỗi đau, đủ dũng cảm để đi qua nó dù đau đớn nhưng hãy bước qua nó một cách đầy kiêu hãnh, hãy sống đúng nghĩa với thứ ô-xi mà mình tiếp nhận mỗi ngày, là đón nhận niềm vui và thải ra nỗi buồn ngột ngạt.
Những lúc chạy, tuy biết mình yếu đuối, nhưng tôi học được trên từng nẻo đường là sự cứng rắn và kiên cường hơn. Thực ra trong cuộc sống này, liệu có ai không dăm ba đôi lần yếu đuối và muốn buông bỏ nhưng hãy nhìn bất kì một vận động viên marathon đường dài nào mà không đổ mồ hôi và trào nước mắt để chạm đến đích..
Nỗi đau tựa như cây đại thụ cành lá xum xuê, thân nó chính là cuộc đời, sẽ có những cành sự nghiệp, học hành, tình yêu, gia đình, … Rồi cũng đến một lúc nào đó, những cành lá nhỏ xíu tựa như mất mát sẽ rơi xuống, nhưng cũng không vì thế mà làm cây mất đi ý chí sống được, chỉ là đau một chút thôi mà.
Ai cũng có những nỗi lòng riêng. Nếu tuổi thơ không có mẹ thương yêu, không trải qua những tháng ngày sống trong sự cô độc không bạn bè, hay đối mặt với cảm xúc lần đầu học xa nhà, chắc hẳn tôi sẽ không có những suy nghĩ nhẹ nhàng và rèn luyện cho mình một cách sống không phụ thuộc, hơn ai hết là phải thật mạnh mẽ.
Một người bạn đã từng nói với tôi rằng: “Người ta không để ý đến quá trình của bạn, họ chỉ quan trọng kết quả”. Để có một tôi kiên cường bây giờ, tôi đã phải chạy rất nhiều, khóc đủ cạn nước mắt, nhưng tôi không từ chối nỗi đau. Và bạn cũng vậy nhé, đừng từ chối chạy một mình.
© Chu Thị Mỹ Hiền – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Chiều sâu của sự sẻ chia
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.