Yêu lắm quê mình
2024-10-21 15:05
Tác giả:
blogradio.vn - Dẫu bộn bề, thiếu thốn, dẫu ngược xuôi chạy ăn từng bữa, nhưng ai nấy đều sống thiện lương, đều ước mơ và tin tưởng vào những điều tốt đẹp ở tương lai phía trước. Người quê tôi tin rằng “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, đời ông bà, bố mẹ khổ nhưng chắc chắn đời con cháu rồi sẽ sung sướng.
***
Từ khi biết đọc, biết viết, biết yêu tiếng mẹ đẻ, biết nhận thức những điều hay lẽ phải ở đời, tôi luôn hỏi mẹ như cách mà nhà thơ Đỗ Trung Quân đã viết: “Quê hương là gì hả mẹ/ Mà cô giáo dạy phải yêu?/ Quê hương là gì hả mẹ/ Ai đi xa cũng nhớ nhiều?”. Mẹ hiền từ đáp: Quê hương là cội nguồn, nơi mỗi chúng ta được sinh ra, lớn lên, được bao bọc, chở che bởi vòng tay yêu thương của gia đình, người thân,… Quê hương là “chùm khế ngọt”, là “đường đi học”, là “con diều biếc”, là “vàng hoa bí”… Quê hương còn là nơi cho ta những bài học ý nghĩa, giúp ta khôn lớn, trưởng thành. Từ đó, tôi nhận ra: “Quê hương mỗi người chỉ một/ Như là chỉ một mẹ thôi/ Quê hương nếu ai không nhớ/ Sẽ không lớn nổi thành người” (Đỗ Trung Quân).
Bố tôi lúc nào cũng bảo: Không nơi đâu đẹp và bình yên cho bằng quê mình. Không ở đâu thảo thơm, nghĩa tình cho bằng người quê mình. Bằng chứng là mỗi lần nói chuyện quê, kể chuyện người quê mình, khuôn mặt bố cũng đều rạng rỡ, phơi phới chứa chan niềm tự hào, hãnh diện.

Bác tôi là cán bộ xã. Bác có sở thích khá đặc biệt, ấy là kể về cảnh quê, người quê, chuyện quê tôi qua những tấm ảnh, những video chụp và quay được từ chính quê hương mình. Hôm rồi, mấy anh chị phóng viên trên tỉnh về xã đưa tin công tác thu hoạch vụ lúa xuân, bác niềm nở dẫn họ ra tận đồng lấy tin. Bác không quên khoe với anh chị phóng viên những bức hình bác chụp các bà, các chị quê tôi, tay nâng bó lúa trĩu nặng, miệng cười tươi rói. Rồi bác cười khà: Người quê tôi đấy, dù “Thô sơ da thịt” nhưng ai nấy đều yêu lao động. Cách họ nghĩ, họ nói, họ làm…; ánh mắt, nụ cười, bàn tay, khối óc… của họ, nhìn thôi đã thương lắm rồi.
Quê tôi vùng chiêm trũng, người dân quê chân lấm tay bùn, càng thêm vất vả vì chưa mưa đã lụt, chưa nắng đã hạn. Dẫu bộn bề, thiếu thốn, dẫu ngược xuôi chạy ăn từng bữa, nhưng ai nấy đều sống thiện lương, đều ước mơ và tin tưởng vào những điều tốt đẹp ở tương lai phía trước. Người quê tôi tin rằng “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, đời ông bà, bố mẹ khổ nhưng chắc chắn đời con cháu rồi sẽ sung sướng.
Về quê mới thấy, người quê bây giờ phần đông là người già, nữa là trẻ con. Điều này dễ hiểu, bởi cuộc sống mưu sinh buộc mỗi người phải tạm gác lại niềm vui, hạnh phúc riêng để chung tay lo cho hạnh phúc chung của gia đình. Thế nhưng, người quê tôi chẳng ai xa quê hoặc bỏ quê đi quá lâu. Nhanh thì một tuần, một tháng, chậm thì nửa năm, một năm, dù ở bất kì nơi đâu, họ cũng đều thấp thỏm, mong ngóng để được trở về, là bởi tình quê trong mỗi người dạt dào, thủy chung và đậm sâu, bền chặt quá đỗi.
Dù đã ngoài tuổi lục tuần nhưng bố mẹ tôi vẫn lao động miệt mài quanh năm suốt tháng vì “Lao động mới khỏe, mới vui vẻ và sống lâu”. Mẹ lúc nào cũng nói với chị em tôi như thế khi chúng tôi khuyên bố mẹ đừng làm đồng nữa mà hãy dành thời gian nghỉ ngơi, an dưỡng tuổi già. Người dân quê tôi ai cũng đều thế. Họ cần cù lao động. Họ tự hào vì được lao động. Họ xem lao động là nguồn vui sống, là sợi dây gắn kết mình với thiên nhiên, ruộng đồng, là cách mỗi người góp phần gìn giữ, phát huy những giá trị văn hóa của quê hương.
Hè năm nào, chị em tôi cũng từ phố về quê. Chị bảo, thích gạo đồng, rau vườn, cơm quê. Anh bảo, thích theo chân bố mẹ đi làm đồng để được thỏa sức ngắm nhìn trời mây, sông nước, cánh đồng... Còn tôi, tôi thích những bữa cơm gia đình sum họp đầm ấm, thích những đêm hè sáng trăng, cả nhà trải chiếu giữa sân, cùng nhâm nhi nước chè sóng sánh, cùng râm ran kể chuyện xóm làng.
Những mộc mạc, hồn hậu, chân chất của chốn quê,… cứ vậy khiến tâm hồn ai nấy thêm bình yên và đong đầy hạnh phúc. Càng yêu nơi chôn nhau cắt rốn, tôi càng trân quý những điều đơn sơ, bình dị và thiêng liêng trong hiện tại.
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hãy Cho Bản Thân Cơ Hội Được Yêu Thêm Lần Nữa | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






