Yêu lắm quê mình
2024-10-21 15:05
Tác giả:
blogradio.vn - Dẫu bộn bề, thiếu thốn, dẫu ngược xuôi chạy ăn từng bữa, nhưng ai nấy đều sống thiện lương, đều ước mơ và tin tưởng vào những điều tốt đẹp ở tương lai phía trước. Người quê tôi tin rằng “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, đời ông bà, bố mẹ khổ nhưng chắc chắn đời con cháu rồi sẽ sung sướng.
***
Từ khi biết đọc, biết viết, biết yêu tiếng mẹ đẻ, biết nhận thức những điều hay lẽ phải ở đời, tôi luôn hỏi mẹ như cách mà nhà thơ Đỗ Trung Quân đã viết: “Quê hương là gì hả mẹ/ Mà cô giáo dạy phải yêu?/ Quê hương là gì hả mẹ/ Ai đi xa cũng nhớ nhiều?”. Mẹ hiền từ đáp: Quê hương là cội nguồn, nơi mỗi chúng ta được sinh ra, lớn lên, được bao bọc, chở che bởi vòng tay yêu thương của gia đình, người thân,… Quê hương là “chùm khế ngọt”, là “đường đi học”, là “con diều biếc”, là “vàng hoa bí”… Quê hương còn là nơi cho ta những bài học ý nghĩa, giúp ta khôn lớn, trưởng thành. Từ đó, tôi nhận ra: “Quê hương mỗi người chỉ một/ Như là chỉ một mẹ thôi/ Quê hương nếu ai không nhớ/ Sẽ không lớn nổi thành người” (Đỗ Trung Quân).
Bố tôi lúc nào cũng bảo: Không nơi đâu đẹp và bình yên cho bằng quê mình. Không ở đâu thảo thơm, nghĩa tình cho bằng người quê mình. Bằng chứng là mỗi lần nói chuyện quê, kể chuyện người quê mình, khuôn mặt bố cũng đều rạng rỡ, phơi phới chứa chan niềm tự hào, hãnh diện.
Bác tôi là cán bộ xã. Bác có sở thích khá đặc biệt, ấy là kể về cảnh quê, người quê, chuyện quê tôi qua những tấm ảnh, những video chụp và quay được từ chính quê hương mình. Hôm rồi, mấy anh chị phóng viên trên tỉnh về xã đưa tin công tác thu hoạch vụ lúa xuân, bác niềm nở dẫn họ ra tận đồng lấy tin. Bác không quên khoe với anh chị phóng viên những bức hình bác chụp các bà, các chị quê tôi, tay nâng bó lúa trĩu nặng, miệng cười tươi rói. Rồi bác cười khà: Người quê tôi đấy, dù “Thô sơ da thịt” nhưng ai nấy đều yêu lao động. Cách họ nghĩ, họ nói, họ làm…; ánh mắt, nụ cười, bàn tay, khối óc… của họ, nhìn thôi đã thương lắm rồi.
Quê tôi vùng chiêm trũng, người dân quê chân lấm tay bùn, càng thêm vất vả vì chưa mưa đã lụt, chưa nắng đã hạn. Dẫu bộn bề, thiếu thốn, dẫu ngược xuôi chạy ăn từng bữa, nhưng ai nấy đều sống thiện lương, đều ước mơ và tin tưởng vào những điều tốt đẹp ở tương lai phía trước. Người quê tôi tin rằng “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, đời ông bà, bố mẹ khổ nhưng chắc chắn đời con cháu rồi sẽ sung sướng.
Về quê mới thấy, người quê bây giờ phần đông là người già, nữa là trẻ con. Điều này dễ hiểu, bởi cuộc sống mưu sinh buộc mỗi người phải tạm gác lại niềm vui, hạnh phúc riêng để chung tay lo cho hạnh phúc chung của gia đình. Thế nhưng, người quê tôi chẳng ai xa quê hoặc bỏ quê đi quá lâu. Nhanh thì một tuần, một tháng, chậm thì nửa năm, một năm, dù ở bất kì nơi đâu, họ cũng đều thấp thỏm, mong ngóng để được trở về, là bởi tình quê trong mỗi người dạt dào, thủy chung và đậm sâu, bền chặt quá đỗi.
Dù đã ngoài tuổi lục tuần nhưng bố mẹ tôi vẫn lao động miệt mài quanh năm suốt tháng vì “Lao động mới khỏe, mới vui vẻ và sống lâu”. Mẹ lúc nào cũng nói với chị em tôi như thế khi chúng tôi khuyên bố mẹ đừng làm đồng nữa mà hãy dành thời gian nghỉ ngơi, an dưỡng tuổi già. Người dân quê tôi ai cũng đều thế. Họ cần cù lao động. Họ tự hào vì được lao động. Họ xem lao động là nguồn vui sống, là sợi dây gắn kết mình với thiên nhiên, ruộng đồng, là cách mỗi người góp phần gìn giữ, phát huy những giá trị văn hóa của quê hương.
Hè năm nào, chị em tôi cũng từ phố về quê. Chị bảo, thích gạo đồng, rau vườn, cơm quê. Anh bảo, thích theo chân bố mẹ đi làm đồng để được thỏa sức ngắm nhìn trời mây, sông nước, cánh đồng... Còn tôi, tôi thích những bữa cơm gia đình sum họp đầm ấm, thích những đêm hè sáng trăng, cả nhà trải chiếu giữa sân, cùng nhâm nhi nước chè sóng sánh, cùng râm ran kể chuyện xóm làng.
Những mộc mạc, hồn hậu, chân chất của chốn quê,… cứ vậy khiến tâm hồn ai nấy thêm bình yên và đong đầy hạnh phúc. Càng yêu nơi chôn nhau cắt rốn, tôi càng trân quý những điều đơn sơ, bình dị và thiêng liêng trong hiện tại.
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hãy Cho Bản Thân Cơ Hội Được Yêu Thêm Lần Nữa | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.