Xa nhưng không cách
2024-10-04 18:50
Tác giả:
Alice Le
blogradio.vn - Những điều giản dị nhưng chân thành từ Minh khiến Đan nhận ra rằng, giữa những mất mát và thử thách, có những giá trị và tình cảm bền chặt vẫn có thể sinh sôi và phát triển.
***
Người ta thường nói quãng thời gian thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất, bởi nó là giai đoạn mà con người chưa phải đối mặt với quá nhiều lo toan, vấp ngã và những áp lực của cuộc sống. Thanh xuân chính là lúc mà chúng ta sống hết mình cho những ước mơ, dám yêu, dám sai, và dám sống một cách trọn vẹn nhất mà không sợ hãi. Đó là những ngày tháng của sự nhiệt huyết, khi mỗi khoảnh khắc đều tràn ngập niềm vui và hy vọng. Nhưng cũng chính vì điều đó, thanh xuân thường đi kèm với sự hối tiếc vì những điều chưa làm, vì những người đã bỏ lỡ.
Thanh xuân là con đường một chiều không có vé khứ hồi, nên khi chúng ta dần nhận ra sự đẹp đẽ của nó thì nó đã trôi qua một nữa với đầy sự nuối tiếc. Và chính trong những khoảnh khắc nhìn lại, ta mới hiểu rằng thanh xuân, dù ngắn ngủi, vẫn là phần quý giá nhất trong cuộc đời.
Đặc biệt nhất trong quãng thanh xuân ngắn ngửi đó, sự tồn tại của một một người đã trở thành một phần không thể xóa nhòa. Linh Đan và Nhật Minh là đôi bạn thân từ những năm tháng bập bẹ biết nói, vào lớp 1 sau đó cùng nhau lớn lên, cùng vào Đại học. Nhà của hai đứa cách chỉ một cái hàng rào, mẹ của cả hai là bạn thân nên từ lâu đã sớm nhận định con dâu, con rể rồi. Ấy thế mà, Đan và Minh vẫn vô tư, hồn nhiên mặc cho sự thúc đẩy từ phía hai bên gia đình. Mùa hè năm 2018, Linh Đan có giấy trúng tuyển ở một trường có tiếng tại Sài Gòn, còn Minh thì lựa chọn đi du học ở Nhật Bản.

Những tưởng cả hai đã rẽ lối sang hai con đường khác nhau, nhưng định mệnh lại một lần nữa kéo họ về đúng một quỹ đạo chung. Chuyện phải kể đến vào mùa đông một năm sau đó, khi cả hai cùng vào năm hai đại học, thì một sự kiện bất ngờ đã diễn ra. Năm đó gia đình Linh Đan ra biến cố lớn khi ba của Đan bị tai nạn trong một lần giám sát thi công công trình cho một công ty lớn, điều đó là cú sốc lớn cho cô gái nhỏ, bởi vì ai cũng biết Linh Đan là viên ngọc quý trên tay ba cô, ở nhà cô như công chúa nhỏ được bao bọc, che chở, chưa từng phải đối mặt với bất cứ khó khăn nào.
Khi Nhật Minh hay tin về tai nạn, anh lập tức tức tốc trở về Việt Nam. Dù đang bận rộn với cuộc sống du học, nhưng Minh không thể ngồi yên khi biết người bạn thân nhất của mình đang phải đối diện với nỗi đau quá lớn. Khi trở lại, Minh không chỉ là một người bạn, mà còn là một chỗ dựa vững chắc cho Đan trong giai đoạn khó khăn này.
Trong những ngày hỗn loạn và buồn bã, Minh luôn ở bên Đan, giúp cô vượt qua nỗi đau mất mát và gánh vác phần nào gánh nặng mà gia đình cô phải chịu đựng. Những buổi tối dài, khi hai người ngồi bên nhau, chia sẻ những kỷ niệm xưa và những ước mơ chưa thành hiện thực, sự kết nối giữa họ càng trở nên sâu sắc hơn. Cũng chính tại thời khắc này một hạt giống tình yêu đang nảy mầm giữa họ, cả hai chưa bao giờ thấy hai trái tim xích lại nhau đến thế, họ như những linh hồn tìm được nơi trú ẩn sau một hành trình dài rong ruổi. Dưới ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn bệnh viện, họ tìm thấy trong nhau những khoảnh khắc an ủi và động viên. Cảm xúc giữa Đan và Minh dần trở nên phức tạp hơn, không chỉ là tình bạn, mà còn là sự đồng cảm và tình cảm sâu sắc hơn mà cả hai đều chưa từng nghĩ đến. Những điều giản dị nhưng chân thành từ Minh khiến Đan nhận ra rằng, giữa những mất mát và thử thách, có những giá trị và tình cảm bền chặt vẫn có thể sinh sôi và phát triển.
Sau hơn hai tháng tình hình ba Đan dần phục hồi, cuộc sống vẫn tiếp diễn như cũ, Nhật Minh phải quay lại Nhật Bản để tiếp hoàn thành chương trình đào tạo ở trường. Ngày Linh Đan tiễn Nhật Minh ra sân bay là một ngày nắng ấm, khí hậu Sài Gòn đã vào thu, không khí mát mẻ, đỡ đi phần gay gắt của những ngày hè oi ả. Lúc chia tay ở sân bay, Nhật Minh đã tặng cô một món quà đặt trong chiếc hộp gỗ màu hồng phấn, phần trên còn được tô điểm bằng chiếc nơ bướm xinh xinh. Cả hai chỉ lẳng lặng nhìn nhau, giờ phút này những câu nói đều nghĩa trở nên vô nghĩa, bởi họ biết cảm xc đang chạy loạn trong tâm trí họ thôi thúc họ tiến đến vào giữ chặt đối phương, nhưng lí trí của họ không cho phép họ bỏ quên đi những giấc mơ và hoài bão đã cùng nhau viết nên trong những năm cấp 3.
Nhật Minh quay về Nhật với sự khắc khoải nhớ thương trong khi Linh Đan cũng không ổn hơn là bao. Cô vẫn nhớ mãi cái thời khắc Nhật Minh quay đầu nhìn cô trước lúc lên máy bay, trái tim cô như đang rẽ rung lên từng hồi, đôi chân cô như muốn cất bước lại giữ chặt người thiếu niên ấy.
Thời gian cứ thấm thoát như thoi đưa, Nhật Minh đã hoàn thành xong chương trình đào tạo ở Nhật và quyết định về lại Sài Gòn lập nghiệp. Hôm nay thật trùng hợp ngày 12/09 của hai năm trước, vẫn sảnh cũ, nhưng giờ đây tâm trạng của Linh Đan tràn ngập hạnh phúc, tràn đầy mong đợi. Ngoài trời ánh sáng chiếu vào toàn bộ sảnh chờ, những cơn gió xuân nhè nhẹ rơi vào cậu thanh niên 22 tuổi ấy. Văng vẳng tiếng cười hạnh phúc hai con người ấy, từ đây họ cùng nhau cầm tay đi đến tương lai và hạnh phúc của họ chỉ mới bắt đầu.
© Alice Le - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Khi Nỗi Đau Không Còn Là Nỗi Đau | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.






