Phát thanh xúc cảm của bạn !

Với tôi được trở về nhà luôn là hạnh phúc

2021-10-17 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Và rồi thời gian ở nhà cũng đã hết, mỗi lần như vậy trong tôi bỗng dưng có một nỗi buồn man mác lạ kỳ, tôi chỉ muốn ở nhà lâu hơn nữa, không muốn rời đi. Nhưng cuộc chơi nào cũng có lúc phải tàn, người ta nói thời gian hạnh phúc của con người thường trôi qua rất nhanh và quả thật là vậy. Tôi lại bắt đầu thu xếp quần áo, đồ đạc vào balo rồi chào bố mẹ, ông bà và lại ngồi trên chiếc xe mà mới vừa đây thôi mẹ tôi trở tôi về nhà nhưng giờ đây mẹ tôi và nó lại trở tôi ra bến.  Những chuyến đi về quê của tôi luôn xen lẫn những niềm vui, nỗi buồn và sự hy vọng, mong đợi như vậy.

***

Sống xa gia đình là điều mà hầu hết ai cũng trải qua trong cuộc sống và tôi cũng vậy. Lúc còn bé tôi chỉ muốn đi thật xa khỏi nhà, sống tự do tự tại làm điều mình thích để đến lúc lớn lại chỉ muốn ở nhà mãi, chẳng muốn đi đâu hết, có chăng cũng là do cuộc sống ngoài kia quá khó khăn đối với tôi. 

Cuộc sống xa nhà đã dạy cho tôi cách trân trọng gia đình của mình hơn. Từng giây từng phút bên họ đáng quý biết nhường nào, hôm nay ta có thể nhìn thấy họ nhưng ngày mai, ngày kia hay thậm chí là một khoảng thời gian khá lâu sau ta mới có thể gặp họ. 

Nhớ bố mẹ, ông bà, các em, nhớ những bữa cơm nóng hổi quây quần bên gia đình, nhớ từng góc nhỏ của ngôi nhà thân thương ấy. Bởi lẽ vậy, mỗi khi nhắc đến hai chữ về quê là trong tôi lại dâng lên cảm xúc vui sướng lạ kỳ.

Chỗ tôi trọ cách nhà tôi tầm 40 đến 50 cây số nên cũng không phải quá xa, đi lại cũng tầm 2 chuyến xe bus là gần đến nơi. Cứ khoảng 3, 4 tuần vào sáng thứ 7 thì tôi về quê một lần, nếu như có công việc gấp thì gác lại đợi tuần sau về. 

Mỗi lần sắp về quê là tôi thấy vui lạ kỳ, trong người tràn đầy năng lượng, công việc học tập dù có mệt mỏi đến đâu tôi cũng thấy vui. Gặp mấy đứa bạn lúc nào cũng hỏi “Này, cuối tuần này mày có về quê không thế?” đến nỗi làm chúng nó cáu. Có đứa hỏi “Về quê có gì vui mà mày cứ hỏi nhiều thế?”. Nghe vậy tôi liền trả lời chúng “Vui chứ, sao lại không vui, mày được gặp bố mẹ, chị em thì không vui à? Nghe tôi nói vậy nó cũng gật đầu chẳng nói gì nữa. 

me_-_con_4

Tôi có cảm giác rằng mỗi lần về quê mình như đang đi “du lịch” để nghỉ ngơi vậy và sau mỗi “chuyến du lịch” đó con người tôi khác hẳn, cảm thấy thư thái thoải mái và ngẫm ra được nhiều điều mới lạ. 

Công cuộc thu xếp đồ về quê của tôi cũng không nhiều, chỉ nhét hai ba bộ quần áo vào balo và mấy đồ vệ sinh cá nhân là xong. Tiếp đến ra mấy hàng tạp hóa cạnh nhà mua vài gói bim bim cho mấy đứa em vì lần nào về nó cũng hỏi có mua gì cho nó không. Đến ngày về là chuông điện thoại réo inh ỏi, mẹ gọi rồi đến em gọi hỏi sắp về chưa, gần đến nơi thì bảo mẹ ra đón không lại ngồi đấy đợi cho mất công. 

Tôi ngồi trên xe bus tầm 2 tiếng rưỡi rồi xuống xe là đã thấy mẹ tôi đang ngồi đợi ở xe máy chờ mình. Tôi leo lên xe mẹ và về thẳng đến nhà. Dường như mỗi lần về nhà là tôi cảm thấy có vài thứ thay đổi, chỗ này khác một chút chỗ kia khác một chút như trong phòng bếp tôi thấy có vài ba món đồ lạ mà trước kia chưa từng thấy hay nhà tôi đã đổi màu sơn phòng bếp từ màu vàng sang màu xanh.

Sau khi sắp xếp một vài thứ trong balo, chia đồ cho hai đứa em và thay quần áo là như thường lệ tôi lao ngay vào phòng bếp lục lọi đủ thứ để ăn. Mà quả thực trước khi về nhà, ở chỗ trọ tôi cũng ăn uống có phần đạm bạc, hạn chế để khi về nhà “ăn bù” và không lo cân nặng sẽ tăng nhiều. Có thể nói mỗi lần về quê tôi như được vỗ béo vậy. 

Mẹ biết tôi về nên mua rất nhiều món ngon mà tôi thích ăn nên đây một trong những điều tôi thích nhất khi về quê. Thời gian tôi ở nhà không nhiều, nhiều nhất cũng khoảng 3 ngày là cùng nên cũng chẳng đi đâu nhiều chỉ ở xung quanh nhà, đi lên chào ông bà, nói chuyện một hồi rồi về nhà làm mấy công việc vặt như nấu cơm, quét dọn nhà cửa cho bố mẹ, xong thì ngồi chơi làm mấy việc mình thích. 

ba_0

Cứ đến bữa ăn, bố mẹ tôi hỏi tôi đủ thứ nào là sống trên đấy thế nào, ăn uống có đầy đủ không, việc học và làm ra sao rồi, đứa bạn cùng phòng có về quê không…, thế là tôi vừa ăn vừa trả lời từng câu hỏi của họ. Ăn xong là cả nhà ngồi quây quần trong phòng khách lại tiếp tục chuyện trò, xem phim cùng nhau.

Và rồi thời gian ở nhà cũng đã hết, mỗi lần như vậy trong tôi bỗng dưng có một nỗi buồn man mác lạ kỳ, tôi chỉ muốn ở nhà lâu hơn nữa, không muốn rời đi. Nhưng cuộc chơi nào cũng có lúc phải tàn, người ta nói thời gian hạnh phúc của con người thường trôi qua rất nhanh và quả thật là vậy. Tôi lại bắt đầu thu xếp quần áo, đồ đạc vào balo rồi chào bố mẹ, ông bà và lại ngồi trên chiếc xe mà mới vừa đây thôi mẹ tôi trở tôi về nhà nhưng giờ đây mẹ tôi và nó lại trở tôi ra bến.  Những chuyến đi về quê của tôi luôn xen lẫn những niềm vui, nỗi buồn và sự hy vọng, mong đợi như vậy.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Những giọt nước mắt của cha

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Tình yêu đối với Thương là một thứ xa xỉ, nhưng đó lại là thứ nó khao khát hơn ai hết. Và Thương đã mang thứ tình cảm đó gửi gắm lên người Đông.

Viết cho tháng tư

Viết cho tháng tư

Tháng tư là khoảng thời gian tuyệt vời để dạo bước trên những con phố, lặng ngắm đời thường, để lòng mình hòa quyện vào khung cảnh yên bình của thành phố.

Sóng và cát

Sóng và cát

Lớn hơn một chút nữa, người bạn kia không biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của nó, và nó cũng cảm nhận được một sự “đáp lại” của mảng cát trên bờ ấy. Bờ cát ấy cũng muốn xả thân mình xuống mặt biển xanh trong, gợn sóng ấy cũng càng lúc càng lớn hơn…

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Đúng vậy, Thương chưa từng chơi búp bê. Thậm chí có khi chưa từng được nhìn thấy con búp bê trông như thế nào. Bà chưa từng mua cho nó. Bà chỉ toàn bắt nó làm việc và làm việc. Bà từng nói với nó, nhà này không nuôi kẻ vô dụng.

Em sắp là người già

Em sắp là người già

Tôi cũng quan niệm đó là chuyện bình thường của một con người, cứ để mọi chuyện được tự nhiên rồi điều gì tới thì sẽ tới, vì người ta có tuổi trẻ thì ắt có tuổi già, miễn là người ta thấy vui với những việc hàng ngày là được.

Duyên phận

Duyên phận

Sau ba năm thì cuối cùng em cũng chính thức trở thành vợ của anh, những tưởng bí mật bấy lâu sẽ chôn vùi mãi mãi nhưng nào ngờ nó lại được khơi dậy. Ngày anh gặp lại chị ấy thì em cũng đủ nhận ra trái tim anh bao năm qua chưa từng có chỗ cho em.

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Bạn biết không, chén cơm nóng nổi ấy sẽ sưởi ấm được trái tim chai sạn của bạn trước những uất ức, chịu đựng mà có thể bạn chưa sẵn sàng để chia sẻ ra cho bất kì ai.

back to top