Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết cho cô gái tháng 9 ấy…

2025-10-09 16:10

Tác giả:


blogradio.vn - Từ đầu, người ta đã không tin vào chuyện của chúng ta. Nhưng chúng ta vẫn bên nhau, đi qua kỷ niệm 1 năm rồi 1 năm rưỡi. Em vì tôi mà bị bạn bè ghét bỏ. Còn tôi vì em, tôi mất gần như tất cả. Và điều tồi tệ nhất, là chính tôi cũng làm tổn thương em…

***

Chúng ta gặp nhau khi cả hai đều cô đơn, ở bên nhau khi còn quá trẻ để hiểu hết về tình yêu. Tôi từng làm tổn thương em, từng cố níu kéo, rồi lại là người buông tay. Sau chia tay, em nhẹ lòng hơn. Còn tôi, lạc lõng giữa mọi thứ mình đánh mất.

Chỉ là… cảm ơn em, vì đã từng ở đó – trong những ngày thanh xuân đẹp nhất đời tôi.

Quá khứ – Hiện tại – Tương lai: Cùng nhau – Đồng hành – Rời bỏ.

Gửi em – cô gái tháng 9 của một thời tôi từng yêu.

Ngày tôi gặp em, cả hai chúng ta đều đang cô đơn – đúng lúc và đúng người, hay chỉ là đúng lúc với một người cần một chỗ để tựa vào? Một chàng trai ham chơi tìm kiếm bình yên, và một cô gái ngoan hiền cũng đang đi tìm một chút ấm áp giữa muôn trùng vô cảm.

Tôi không nhớ mình bắt đầu thích em từ khi nào, nhưng vẫn nhớ rõ cái ngày vụng về chạy vào lớp em để đưa một bông hoa bằng len tôi tự đan – món quà đầu tiên, ngốc nghếch nhưng chân thành. Hôm tỏ tình, tôi run rẩy, tự hỏi bản thân liệu có xứng với em không, liệu em có chấp nhận tôi không… Và em đã từ chối, nói em chưa có cảm giác gì cả. Vậy mà, chẳng hiểu vì cố chấp hay vì định mệnh, cuối cùng hai đứa cũng nắm tay nhau.

Thế giới của em và tôi khác biệt – tôi là đứa nghịch phá, em là học trò ngoan. Từ đầu, người ta đã không tin vào chuyện của chúng ta. Nhưng chúng ta vẫn bên nhau, đi qua kỷ niệm 1 năm rồi 1 năm rưỡi. Em vì tôi mà bị bạn bè ghét bỏ. Còn tôi vì em, tôi mất gần như tất cả. Và điều tồi tệ nhất, là chính tôi cũng làm tổn thương em…

Đêm đó, tôi đã sa ngã. Người con gái tôi tìm đến không ai khác chính là tình đầu của tôi, người mà tôi từng kể cho em nghe, và cũng là người đã khiến tôi chệch khỏi con đường mình đang đi cùng em. Dù sau đó tôi đã cầu xin em quay lại, đã gắng gượng sửa sai, và có lẽ em vẫn còn yêu nên đã cho tôi thêm một cơ hội. Tôi đã rất vui, rất biết ơn. Nhưng rồi tôi lại tiếp tục đánh rơi những điều đáng quý – cả những điều nhỏ bé như bữa tiệc sinh nhật mà em đã tổ chức cho tôi.

Chúng ta bước vào yêu xa, tưởng rằng sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường. Nhưng yêu xa chưa bao giờ dễ dàng, nhất là khi tôi ở thành phố – nơi có ánh đèn hoa lệ và quá nhiều cám dỗ. Mỗi lần tôi quay lại với cuộc sống thường nhật nơi đây, chúng ta lại cãi nhau. Không chuyện lớn thì cũng là chuyện nhỏ, nhưng tích lại cũng khiến hai tâm hồn vốn đã xa nhau càng xa thêm.

Tôi đã cố giữ. Tôi nhịn ăn, tôi dồn hết tiền mua quà cho em chỉ vì sĩ diện, chỉ vì muốn lo cho em dù không dư dả gì. Có ngày chẳng còn nổi một gói mì, chỉ có nước lọc và nỗi nhớ. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra chúng ta chẳng còn nói chuyện như trước nữa. Em vẫn tin tưởng, nhưng tôi thì đã thôi không còn cảm giác.

Tôi đề nghị chia tay – và lần này, chính tôi là người rời bỏ.

Chúng ta kết thúc trong sự dòm ngó và dị nghị. Em vẫn sống tiếp, có lẽ thoải mái hơn khi không còn tôi. Còn tôi mất hết – bạn bè, em, và cả chính mình. Giờ đây, tôi ở trong căn phòng nhỏ, chẳng còn ai bên cạnh. Ba mẹ cũng không hiểu tôi, bạn bè dần rời xa, tình cảm nào cũng rạn nứt.

Có những lúc, tôi chỉ muốn biến mất. Không còn gì níu giữ. Không còn ai để kể. Không còn nơi nào để quay về.

Nhưng viết ra những dòng này, tôi mới nhận ra: chúng ta đều từng yêu. Từng thương. Từng cố gắng. Và từng làm sai.

Dù sai, tôi cũng cảm ơn em – người đã đến bên tôi khi trái tim tôi trống rỗng nhất. Cảm ơn vì đã là thanh xuân của nhau. Cảm ơn vì đã dạy tôi cách biết yêu, và biết mất đi cũng là một phần trưởng thành.

Nếu một ngày nào đó em đọc được những dòng này, xin hãy biết rằng:

"Tôi từng rất yêu em. Và đến cuối cùng, tôi vẫn luôn biết ơn vì đã từng có em trong đời."

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Dáng Vẻ Trưởng Thành Là Đóa Hoa Kiêu Hãnh Nhất Thế Gian | Blog Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Con nhà nghèo

Con nhà nghèo

Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.

8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ

8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ

Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.

Bình dị hoa sen

Bình dị hoa sen

Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.

Can trường

Can trường

Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ Em ở dưới nông thôn Tóc tai thêm bề bộn Hương lúa nhạt trong hồn

Hạnh phúc buồn

Hạnh phúc buồn

Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.

Điều đúng đắn

Điều đúng đắn

Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.

back to top