Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vì trên đời chẳng có “giá như”

2017-01-04 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi vẫn ước ao, giá như hắn ở gần tôi, chúng tôi không phải là cách nhau vài trăm cây số thì tôi sẽ hết lòng yêu hắn, chúng tôi sẽ hạnh phúc bên nhau. Nhưng đáng tiếc, trên đời chẳng có “giá như”. Cũng thương, cũng nhớ, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

***

Bắt đầu kỳ nghỉ Tết dương lịch dài ba ngày, tôi vẫn chưa có kế hoạch gì cả. Chiều đông lộng gió, tôi lười biếng nằm trong chăn lướt web. Sau khi đã chán chê với phim, với truyện, tôi lại vào Facebook. Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, người người đi chơi, nhà nhà đi chơi. Cũng phải thời tiết này vô cùng thích hợp để đi chơi. Khi tôi chuẩn bị thoát khỏi Facebook thì mắt tôi vô tình nhìn thấy tên của hắn. Chính xác là tên của hắn được tag vào. Có ảnh của hắn, đang ngồi chăm chú sửa cái gì đó. Tôi chợt thấy nhớ hắn, nhớ đến nao lòng.

Đã bao lâu rồi chúng tôi không nói chuyện với nhau? Đã bao lâu rồi tôi không nhìn thấy hắn? Có lẽ đã lâu lắm rồi...

Chẳng kìm được lòng, tôi mở trang cá nhân của hắn ra. Chẳng có trạng thái gì nhiều. Với tôi, hắn là một người rất nhiều tâm sự, nhưng trên trang cá nhân thì hoàn toàn trống. Tôi lại mở mesenger của tôi và hắn. Tin nhắn mới nhất của chúng tôi đã cách đây vài tháng. Tôi kéo lên trên, từng dòng tin nhắn đập vào mắt tôi khiến tôi nhớ giọng nói của hắn. Nhớ đến quay cuồng.

Tôi và hắn quen nhau qua một người bạn. Hắn là bạn của người yêu bạn tôi. Sau này chuyện tình của bạn tôi tan vỡ nhưng hai chúng tôi vẫn liên lạc với nhau. Rất thường xuyên. Hắn ở cách xa tôi vài trăm cây số nên chúng tôi chỉ thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại, số lần gặp mặt nhau không nhiều.

Hồi ấy, tôi còn là một cô sinh viên năm hai. Hắn hơn tôi một tuổi, ban đầu tôi gọi bằng anh, nhưng sau đó, tôi giở tính giở nết chẳng gọi bằng anh nữa, quay sang gọi hắn bằng bạn, hắn cũng cười xòa nói đồng ý. Hắn là người thuộc cung Xử Nữ, luôn có vẻ gì đó yếu đuối. Hắn và tôi có thể nấu cháo điện thoại vài giờ đồng hồ. Bây giờ nghĩ lại, tôi không hiểu lúc đó chúng tôi có thể nói chuyện gì với nhau mà nói nhiều đến thế.

 Vì trên đời chẳng có “giá như”

Trong những cuộc điện thoại dài như thế, đa phần là hắn nói, tôi nghe. Hắn nói với tôi đủ thứ chuyện. Tỉ mỉ, chi tiết đến mức, hôm nay mấy giờ hắn dậy, ăn sáng gồm những gì, gặp những ai, làm những gì… Có hôm hơn 10 giờ đêm hắn gọi cho tôi, bảo xin lỗi vì sáng nay hắn bận việc, buổi chiều uống rượu bị say, giờ mới tỉnh nên giờ mới gọi cho tôi. Tôi nghe xong bật cười bảo hắn:

“Tớ có bắt cậu ngày nào cũng phải gọi điện thoại cho tớ đâu, cũng không phải người yêu, người đương, xin lỗi gì chứ”.

Nghe xong, giọng hắn ỉu hẳn đi:

“Ừ, tớ tưởng cậu đợi điện thoại của tớ”.

Hắn là người con trai đầu tiên biết rõ thói quen sinh hoạt của tôi, hắn biết khi nào tôi thức dậy, khi nào ăn cơm, không thích ăn gì, mấy giờ ngủ…

Tôi là một đứa ham ngủ. Buổi sáng phải thức dậy sớm là một cực hình đối với tôi. Tôi để chuông báo thức, khi chuông kêu tôi tắt chuông rồi ngủ tiếp. Không biết bao nhiêu lần tôi đi làm muộn. Hắn bảo hắn sẽ làm đồng hồ báo thức cho tôi. Vậy là từ những hôm sau cứ 6 giờ hơn là hắn gọi tôi dậy, có mấy hôm tôi tắt máy rồi ngủ tiếp. Chắc hắn biết, nên hắn kiên nhẫn gọi đến khi tôi bắt máy thì thôi. Mới hôm đầu tôi còn cáu ầm lên vì hắn gọi tôi sớm 15 phút. Nhưng hắn lại bảo dậy sớm 15 phút để bạn còn có thời gian ăn sáng, dậy muộn, ăn sáng xong lại vội vàng đi làm, chẳng có thời gian nghỉ. Tôi chợt thấy ấm lòng. Hắn làm việc tự do vậy mà buổi sáng hắn lại phải dậy sớm, gọi tôi dậy xong lại ngủ tiếp. Nhiều hôm nghĩ cũng tội, tôi bảo hắn không cần gọi tôi nữa. Hắn bảo ừ, nhưng sáng hôm sau vẫn cứ gọi…

Những buổi mùa đông trời lạnh, hắn dặn tôi đi đường nhớ mặc áo ấm, nhớ quàng khăn… Những lúc ấy, tôi cảm thấy hắn thật phiền phức, quan tâm một cách sáo rỗng. Nhưng sau này khi tôi có người yêu, anh ấy cũng chẳng bao giờ quan tâm tôi như thế, cho dù có sáo rỗng đi nữa. Tôi mới hiểu, thật ra hắn thật lòng quan tâm tới tôi, nếu không hắn đã chẳng thức dậy lúc sáng sớm, dặn tôi mặc áo ấm. Dặn dò xong hắn lại đắp chăn ngủ tiếp.

Tôi cứ vô tư nhận sự quan tâm của hắn như thế. Có vài lần hắn có nói bóng gió về chuyện tình cảm, lại bị tôi gạt phắt đi. Tôi bảo bố mẹ tôi không cho tôi lấy chồng xa, bản thân tôi cũng không muốn xa bố mẹ. Lúc ấy giọng hắn buồn buồn…

Hắn là người nhát gan, lúc nói chuyện bình thường với tôi chẳng bao giờ dám nói đến chuyện yêu đương tình cảm gì với tôi. Chỉ có lúc say hoặc giả hắn giả vờ say, hắn bảo hắn thích tôi, thích rất thật lòng, nếu một ngày không được nghe giọng nói của tôi hắn thấy thiếu, làm gì cũng chẳng tập trung được. Tôi nghe xong những điều hắn nói rồi bảo hắn đi ngủ. Không phải tôi không hiểu hắn muốn nói gì, chỉ là tôi không thể đáp lại tình cảm của hắn nên tôi cố tình lờ đi. Hôm sau hắn lại hốt hoảng gọi điện cho tôi hỏi hôm qua hắn say rượu có nói gì lung tung không, tôi bảo không. Giọng hắn trầm buồn hơn hẳn.

 Vì trên đời chẳng có “giá như”

Chúng tôi cứ nói chuyện như thế ba năm, năm năm rồi bảy năm. Tôi đã quen với việc nghe điện thoại của hắn như một lẽ tự nhiên. Rồi tôi có vài người theo đuổi, tôi cũng thử yêu một người. Tôi không kể với hắn. Tôi không biết tại sao tôi không kể nhưng tôi luôn cảm thấy chẳng có gì đáng kể. Nhưng tôi lại luôn bắt hắn kể về chuyện của hắn. Vậy là trong suốt mấy năm, tôi vẫn biết rất rõ hắn quen những cô gái nào, tên là gì, bao nhiêu tuổi, làm gì, gia đình ra sao… Có thể nói hắn quen khá nhiều em, quen nhanh nhưng lại chán nhanh. Tôi luôn bảo hắn là đồ đa tình, lăng nhăng. Hắn nghe xong chỉ chỉ cười trừ. Nhưng ngay sau đó, câu nói của hắn lại làm tôi mềm lòng. Hắn bảo:

“Em ấy nói chuyện cứ sao sao ấy, chẳng nói chuyện thoải mái giống bạn.”

Cho đến bây giờ, hắn vẫn một mình. Tôi cũng vẫn một mình.

Một năm nay, hắn gọi điện cho tôi thưa dần, rồi mấy tháng nay thì bặt tăm hẳn. Tôi cũng không muốn gọi cho hắn. Chẳng hiểu sao tôi luôn nghĩ hắn cần phải có thời gian để quên tôi.

Nhưng lâu thế rồi hắn vẫn một mình...

Thực ra tôi cũng từng rung động vì hắn. Có lúc cũng nhớ giọng nói của hắn đến quay quắt. Nhưng thứ tình cảm ấy tôi chưa bao giờ dám gọi tên. Tôi sợ. Trái tim khi đã sa lầy thì không vớt lên được nữa. Tôi ích kỷ, tôi không nỡ để mất hắn vĩnh viễn nhưng lại không thể đáp lại tình cảm của hắn.

Tôi vẫn ước ao, giá như hắn ở gần tôi, chúng tôi không phải là cách nhau vài trăm cây số thì tôi sẽ hết lòng yêu hắn, chúng tôi sẽ hạnh phúc bên nhau. Nhưng đáng tiếc, trên đời chẳng có “giá như”. Hắn không nỡ xa gia đình vì tôi và tôi cũng chẳng có dũng khí để từ bỏ công việc, rời xa gia đình vì hắn. Thế nên chúng tôi vẫn cứ lửng lơ giữa tình yêu và tình bạn. Nhưng thứ tình cảm này cũng tuyệt vời lắm, chẳng lo được lo mất. Cũng thương, cũng nhớ, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

© Nắng – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Cứ yêu nhau dẫu ngày mai có ra sao




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

back to top