Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc đôi khi chỉ là mối quan hệ không tên

2016-08-15 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Mối quan hệ giữa họ có thể là tình thân, tình thương hay viên mãn nhất là tình yêu. Họ không có nghĩa vụ phải nói cho ai hiểu, phải chứng tỏ cho ai thấy. Sở dĩ như vậy cũng bởi vì hạnh phúc của mình thì chỉ có bản thân mình cảm nhận được, đau thương của mình cũng chỉ bản thân mình nhận lấy. Cô đang sống cuộc đời của riêng mình một cách trọn vẹn nhất, tìm lại hạnh phúc từ những điều bình dị nhất.

***

Hạnh phúc như một chiếc áo ấm trong mùa đông lạnh mà ai cũng muốn khoác lên mình để xua tan hết từng đợt gió mùa kéo về vội vã nhưng lầm lì ở mãi chẳng chịu đi. Hạnh phúc như cơn gió mùa hè, như cơn mưa bất chợt làm dịu mát một khoảng trời riêng luôn tồn tại trong tâm thức mỗi người. Cũng chẳng biết đã bao lâu rồi, Hạ An không được chìm vào những cảm giác thân thương đó nữa.

Từ khi chia tay mối tình đầu sau gần bốn năm hẹn hò, mỗi lần có ai đó nhắc đến chuyện tình yêu, Hạ An luôn lắc đầu ngán ngẩm. Dường như cô không còn đủ niềm tin để trao trọn vẹn cho bất kì một chàng trai nào nữa. Có lẽ vì cuộc tình ấy quá sâu đậm, vả lại tình đầu luôn mang đến cho người ta những cảm xúc thật khó có thể quên được. Niềm tin, hi vọng, thậm chí cả nhiệt huyết tuổi trẻ cô dành trọn cho mối tình đầu tinh khôi, phút chốc tan thành mây theo dấu chân ai đó đã rời xa. Vậy nên, sau chia tay, những cô gái thường rơi vào trạng thái luôn đề phòng với những thứ từng đem lại niềm vui và hạnh phúc cho mình. Hạ An cũng vậy, cô chỉ còn biết nhất nhất tin vào bản thân mình thay cho việc luôn đặt niềm tin vào một ai đó. Vì cô nghĩ, chỉ có bản thân mới không rời bỏ mình mà đi.

Nhỏ bạn thân luôn cố mai mối cho cô vì lúc nào cũng thấy cô lủi thủi một mình, có ốm đau cũng tự chăm lấy. Cô hời hợt đáp trả nhã ý của cô bạn. Cô bạn thân của Hạ An cũng không lấy làm ngạc nhiên vì hết lần này đến lần khác, mỗi khi cô có ý định mai mối đều bị An từ chối với vẻ mặt không bận tâm. Nhưng mai mối thì vẫn cứ mai mối, cô bạn thân lúc nào cũng lo lắng cho sự bất cần tình cảm của Hạ An. An xem đó là một chuyện hết sức bình thường, là lẽ đương nhiên của cuộc đời mình. Nhưng suy cho cùng, cũng chỉ có bản thân mới hiểu bản thân mình nhất.

Khi mà màn đêm kéo xuống, hay những khi bản thân rãnh rỗi đến nhàm chán, An cảm thấy trống trải vô cùng. Đôi lúc cảm giác cô đơn kéo về khiến lòng mình nặng trĩu, An lại hoài niệm về những cảm xúc ngày xưa, những buổi tối có một bờ vai để cô dựa vào. Kí ức về những lần hò hẹn, những lời hứa, những nguyện thề lúc mới quen nhau cũng làm lòng cô chạnh lại. Sự thật thì khi mạnh mẽ đối diện với sự thật, cô mới thành thật với lòng mình, là cô chưa dám mở lòng, chưa quên được kí ức đầy nước mắt mà ngộ nhận rằng “một mình là tốt nhất”. Cô không muốn sống như một cỗ máy trơ trọi cảm xúc nữa, cô muốn thay đổi. Điểm xuất phát của sự thay đổi này không ở một cảm xúc nhất thời, nó được ươm mầm từ những ngày cô thấy thế giới này thật sự cô đơn khi lòng mình thiếu vắng những yêu thương.


Hạnh phúc đôi khi chỉ là mối quan hệ không tên

Cô bắt đầu có thói quen vào mỗi cuối tuần đều dành nguyên một buổi sáng để tận hưởng những điều tinh túy nhất mà tạo hóa ban tặng cho thành phố nơi mình đang sống. Cứ bảy giờ sáng chủ nhật, cô vác chiếc máy tính cùng một cuốn sách hay đến quán cà phê lớn “My Way” gần khu chung cư và chọn cho mình một chỗ ngồi lí tưởng, tầng ba, gần cửa sổ để có thể thu gọn thành phố trong đôi mắt mình. Cứ thế, môt tuần, hai tuần rồi ba tuần, cô cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Đôi khi cũng một mình nhưng ở hai nơi lại mang đến hai cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau.

Lê Duy là một chàng trai đam mê sự tự do. Anh làm những công việc tự do và hưởng thụ thành quả lao động của mình một cách tự do. My Way là quán cà phê khiến anh ấn tượng nhất vì cách phục vụ cũng như hương vị của các thức uống. Anh hay đến đây vào những ngày cuối tuần, để quan sát và tận hưởng những giây phút thư giãn. Hình ảnh một cô gái thường ngồi gần cửa sổ, chốc chốc lại rời mắt khỏi cuốn sách cầm trên tay để quan sát thành phố khiến anh rất ấn tượng. Bản tính thích khám phá những điều mới mẻ, anh tiến thẳng đến phía cô gái, nở một nụ cười và xin phép được ngồi cùng. Hạ An đáp trả anh bằng một nụ cười gượng gạo, với bản tính đề phòng được hình thành từ vết thương trong quá khứ khiến cô e dè và tạo một khoảng cách nhất định với chàng trai lạ.

Một lần, hai lần, ba lần… họ chỉ nói chuyện xã giao với nhau rồi tạm biệt ra về. Từ những lần gặp tình cờ ấy, tuần nào cô đến cũng thấy anh ngồi sẵn với một cuốn sách trên tay gần vị trí lí tưởng mà cô hay ngồi.

Họ xem như quen biết nhau từ đó. Anh đã làm cho cô hiểu ra rằng mình không thể sống mãi với sụ bảo thủ, với cái bỏ bọc cứng cáp mà tự mình gây dựng nên, rằng con tim cũng có lí lẽ của riêng nó.

Hạnh phúc đôi khi chỉ là mối quan hệ không tên

Con người rốt cuộc cũng chỉ là một vật thể vô tri nếu không mang trong mình hai chữ “tình cảm”. Vậy thì không lí gì mình lại luôn cất giấu tình cảm của mình đi để dần trở thành một cỗ máy vô tri như vậy. Kí ức tươi đẹp hay đau thương rốt cuộc cũng thuộc về quá khứ, chỉ có con người mới luôn bị dằn vặt hay ám ảnh bởi quá khứ chứ quá khứ đâu thể tự mình quyết định cả hiện tại và tương lai. Đôi khi tổn thương khiến con người ta mạnh mẽ và bản lĩnh hơn. Cô nghĩ rất lâu về những điều này và quyết định mở lòng để đón nhận những cơ hội mới.

- Sao thế? Muốn gặp anh rồi à? Giọng anh lém lỉnh trong điện thoại.

- Mai gặp nhau nhé.

Chỉ đơn giản là cô muốn gặp, muốn có một người lắng nghe mình. Cô tìm đến anh như một cách để cứu rỗi tâm hồn ngày qua ngày bị chai sạn của mình. Cô không giải thích, không phân trần, cứ im lặng và bên anh như một người bạn hơn mức bình thường một chút. Cô không còn những ý nghĩ như ngày xưa, là nhất định phải phân định đâu là tình yêu, đâu là tình bạn, đâu là một mối quan hệ rõ ràng hay mập mờ như lúc trước, cô chỉ cần biết hiện tại mình được ở cạnh một chàng trai có bờ vai vững vàng và một bàn tay đủ ấm.

Thời gian cứ trôi qua êm đềm như vậy, càng ngày cô càng nhận ra anh thân thuộc như một thói quen. Buổi sáng anh đón cô đi làm, đến chiều anh lại cùng cô rong chơi khắp những nẻo đường như xa mà gần, như lạ mà quen. Những người xung quanh mặc định họ là một đôi nhân tình, anh cười hạnh phúc, cô không còn khó chịu tạo khoảng cách. Chỉ những người trong cuộc mới hiểu rõ những điều đang xảy ra trong chính câu chuyện không ai hiểu được đó. Anh cũng vậy, cô cũng vậy. Mối quan hệ giữa họ có thể là tình thân, tình thương hay viên mãn nhất là tình yêu. Họ không có nghĩa vụ phải nói cho ai hiểu, phải chứng tỏ cho ai thấy. Sở dĩ như vậy cũng bởi vì, hạnh phúc của mình thì chỉ có bản thân mình cảm nhận được, đau thương của mình cũng chỉ bản thân mình nhận lấy. Cô đang sống cuộc đời của riêng mình một cách trọn vẹn nhất, tìm lại hạnh phúc từ những điều bình dị nhất.

Ai đó đi qua cuộc đời bạn đều có một lí do nhất định nào đó, đó là nhân duyên, cũng có thể là định mệnh. Điều quan trọng là bạn phải biết nắm bắt những cơ hội có thể mang lại hạnh phúc và nụ cười cho bản thân. Có như thế, bạn mới rằng ra rằng, hạnh phúc không phải là một thứ gì đó quá xa vời, mông lung nào đó; nó ở ngay đây, bên cạnh cuộc sống thường nhật của bạn.

© Hạ Băng – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Có những ngày nỗi buồn cũng bỏ ra đi




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường

Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan

Hắn và Lan

Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành

Chậm một nhịp để chữa lành

Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ

Bao giờ đáp bến đỗ

Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu

Vượt qua thử thách của tình yêu

Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại

Mùa hoa trở lại

Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.

back to top