Vẫn thương anh nguyên vẹn như ngày đầu
2018-01-21 01:30
Tác giả:

Đã gần một tháng kể từ ngày anh rời bỏ cô, trái tim nhỏ bé ấy chưa một lần thôi đau xót, nước mắt cũng chưa đêm nào ngừng rơi. Cô luôn tự hỏi mình tại sao lại yếu đuối đến thế...
Cô đã rất nhớ anh, đã rất mong mỏi anh sẽ quay trở lại trong nỗi vô vọng của bản thân. Nhưng anh đã quyết định buông tay cô một cách dứt khoát, mặc dù trước đó cả hai đã rất hạnh phúc, chưa từng buông lời chia tay hay giận dỗi nhau quá nửa ngày. Cô đã tự tin vào tình cảm ấy của anh một cách mù quáng, để rồi bẽ bàng nhận ra anh đã hết yêu mình từ bao giờ.
Những ngày dài không có anh, cô cố tìm cho mình thật nhiều thứ để khiến bản thân mình bận rộn, để không còn nhớ anh nữa, để trái tim cô thôi nhói buốt. Nỗi đau mất anh dã dày xéo cô chẳng ngày nào chịu buông tha. Còn anh ở nơi đó, có bao giờ anh nhớ cô dù chỉ một chút thôi không?

Ngày thứ 24 xa anh...
Hôm nay là chủ chật, ngày mà người ta cùng nhau hẹn hò, còn cô vẫn ở đó với nỗi đau chưa nguôi ngoai. Một mình trên phố, lang thang đến nơi hẹn cũ, nhìn quanh mọi nơi như muốn kiếm tìm thứ gì đó rồi lại thở dài bước đi. Đôi chân bé nhỏ cứ lướt băng qua các con phố, một cơn gió lạnh của mùa đông khẽ thổi qua cũng khiến cho khóe mắt cô cay cay. Thoáng nhìn xung quanh, những cặp đôi yêu nhau họ đang nắm tay nhau dạo bước vui vẻ trên phố, cô bỗng thấy mình của những ngày tháng trước, cũng vui vẻ cũng hạnh phúc như họ vậy. Cả con phố dài hình như chỉ có mỗi cô là lẻ loi...
Cô như lạc vào thế giới nào đó thật xa lạ, nơi ấy chỉ có mình cô và nỗi buồn của bản thân, chẳng ai biết cô, chẳng ai quan tâm cô buồn thế nào, chẳng có một bờ vai nào cho cô tựa vào dù đã quá mệt mỏi. Trong vô thức, cô cứ bước đi như vậy và rồi trước mắt cô là nơi anh làm việc, đôi chân cô như chùng lại chẳng còn chút sức lực bước tiếp. Anh không có ở đây, cô biết mình dù có đến cũng không thể được thấy anh. Nhưng rồi chẳng biết động lực nào thúc dục cô bước tới, cô đưa mắt nhìn vào những ô cửa kính nhỏ kia, đó là nơi anh làm việc, là nơi anh đã chụp cho cô xem biết bao nhiêu tấm ảnh, bao nhiêu thứ để kể cô nghe hôm nay anh làm việc thế nào... Nước mắt cô đến đó chẳng còn kìm lại được nữa mà cứ thế tuôn trào.
Tình yêu là thứ mù mịt nhất mà ở đó người ta chẳng thể nhìn trước được tương lai. Tan, hợp cũng là do mỗi người quyết định. Chỉ một người muốn nắm tay người kia đi đến cuối con đường thì cũng chẳng thể nào níu giữ được. Cho đến cuối cùng, dù yêu đến mấy cũng sẽ đến ngày trở thành người dưng.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.