Tuổi trẻ chỉ có một lần, sợ gì mà không thử
2016-11-13 01:25
Tác giả:
Một người được gọi là bánh bèo bởi họ mang phong cách dịu dàng, nữ tính, luôn mang đến cho người khác cảm giác họ mỏng manh dễ vỡ và vô cùng yếu đuối. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng vậy. Nhiều người họ cũng gai góc lắm, mạnh mẽ lắm nhưng không thể hiện và không thích thể hiện mà thôi. Không ai qui định người như thế nào mới được đam mê và theo đuổi hiphop. Với tôi, những cô nàng bánh bèo lại có những phút lột xác với phong cách hoàn toàn khác trên sàn tập hiphop là những cô gái có sức hút hơn cả.
Thực ra, chưa bao giờ tôi dám nghĩ mình có thể theo đuổi hiphop mà còn là thể loại vô cùng mạnh mẽ như breaking dance. Từng chuyển động đều thể hiện sự tự do thoải mái nhưng cũng yêu cầu sự dứt khoát. Và đương nhiên tôi không nghĩ mình làm được điều đấy bởi tôi đã vô tình bị dán nhãn “bánh bèo” từ khi còn nhỏ. Hơn nữa, breaking dance có nhiều kĩ thuật bay lộn trên không, dưới đất trông rất “ngầu” nhưng cũng không kém phần nguy hiểm. Thế nên tôi sợ.
Cho đến khi tôi đến với nhóm nhảy, mọi thứ với tôi dường như đã khác. Nhóm không tập ở phòng tập riêng mà ở ngoài trời trong một góc nhỏ của một nhà hàng cũng không hề lớn.Trời nóng thì rất nóng, mưa lại trơn nhưng mọi người vẫn luôn duy trì tập luyện mỗi ngày không thiếu một ai. Điều đặc biệt nữa là số lượng thành viên nữ trong nhóm đông hơn nhiều số thành viên nam. Tất cả đều đến đây vì có chung niềm đam mê hiphop. Cũng vì thế mà niềm tin trong tôi lớn dần lên-niềm tin rằng tôi có thể trở thành một b-girl “chính hiệu” của breaking dance.

Mọi người trong nhóm yêu quý và giúp đỡ tôi rất nhiều. Khen đúng lúc chê đúng chỗ. Còn nhớ lần đầu tôi tập, anh chị nói tôi có tố chất và ưu ái tôi hơn những bạn khác. Ưu ái ở đây là chỉ tôi nhiều kĩ thuật khó hơn và khuyến khích tôi tập luyện nhiều hơn. Những ngày đó dù bị chấn thương, trên người loang nổ vết tím nhưng tôi lúc nào cũng cười. Tôi vui. Bạn bè tôi cũng nói kể từ khi tôi đi nhảy tôi tươi tắn hẳn lên. Bản thân tôi lúc đó cảm thấy rằng kể như bây giờ có khó khăn gì xảy ra với tôi thì tôi cũng sẵn sàng mỉm cười đối mặt với nó, không run sợ.
Đi tập một thời gian, tôi cũng không còn là con bé bánh bèo nhút nhát, tự ti về bản thân nữa. Tôi tự tin lên rất nhiều kể cả khi tôi đứng nói hay biểu diễn trước đám đông . Tôi cởi mở chủ động làm quen nói chuyện với mọi người hơn-điều mà trước đây tôi chưa từng làm. Suốt khoảng thời gian gắn bó với nhóm tập, tôi còn học được cách sống trong một tập thể là như thế nào, ứng xử với anh chị em bạn bè xung quanh ra sao và nhiều kinh nghiêm sống khác của anh chị đi trước chia sẻ lại.
Thực sự với tôi, bánh bèo thì vẫn là bánh bèo. Tôi vẫn thích mặc váy, thích điệu đà, bố mẹ tôi cũng “lỡ” cho tôi một khuôn mặt hiền, dạy tôi ăn nói nhỏ nhẹ từ tốn. Bánh bèo với tôi vô cùng dễ thương. Nhưng tôi cũng không khỏi bị kích thích trước hình ảnh mình trong gương khi tâp luyện - một cô gái cá tính, mạnh mẽ. Nhưng lúc đó cảm giác mình có sức hút lạ kì.
“Giờ lớn rồi, không cứ bạn là ai, thường ngày bạn mang phong cách nào, nhưng đã đam mê thì hãy dám theo đuổi. Tuổi trẻ chỉ đến một lần và cuộc đời cũng chỉ có một. Hãy thử đi, đừng nên lãng phí.”
© Dương Mỹ Hoa – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?