Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi thơ và những đêm mất điện

2019-08-07 08:20

Tác giả:


blogradio.vn - Chúng ta càng lớn, càng nhận ra trách nhiệm của mình càng cao. Càng ít đi những lần thực sự hạnh phúc, vui vẻ. Càng nhiều hơn sự khô cằn, mệt mỏi nơi tâm hồn

***

Tôi vừa có một kì nghỉ dài hơi để trở về nhà sau bao tháng ngày làm việc ở nơi Sài Gòn tấp nập, phồn hoa. Trên chuyến xe tối muộn để trở về nhà, mà lòng tôi cảm thấy nôn nao, háo hức như một đứa trẻ sắp được mẹ mua cho quà, một cảm giác rất đỗi thân quen khi xưa như dâng lên trong tôi. Đã rất lâu rồi tôi mới lại được cảm nhận lại nó.

Sống và làm việc ở một thành phố hiện đại và tấp nập. Thì việc bị mất điện trong một khoảng thời gian dài là điều hiếm khi xảy ra. Ấy thế mà, sau vài ngày tôi về tới nhà thì cái việc mất điện oái ăm ấy lại xảy tới. Vẫn là khoảng thời gian quen thuộc của mùa hè những năm cũ, vẫn là cái thời điểm mất điện khó hiểu từ lúc 5 giờ chiều cho tới tận 12 giờ đêm hoặc có khi là tận sáng ngày hôm sau mới lại có điện trở lại, điều đấy khơi gợi lên trong tôi, một kí ức xa xăm về những năm tháng còn vô tư vô lo của ngày xưa.

 

“Má ơi! Mất điện rồi” đó là câu nói quen thuộc của tôi khi còn nhỏ mỗi lần mất điện. Những lúc như vậy, má tôi sẽ bảo: “Mày lấy cây đèn cầy trong tủ ra mà thắp cho sáng nhà”.

Tuổi thơ và những đêm mất điện

Hồi đấy, đèn pin sạc bằng điện vẫn còn là một thứ mới mẻ với hầu hết các gia đình trong xóm của tôi. Mỗi lần mất điện, mấy bà cô trong xóm từ già tới trẻ hay tụ tập lại trước sân nhà của một người nào đó và bắt đầu kể những câu chuyện thời còn bao cấp, chiến tranh, thỉnh thoảng sẽ là những câu truyện ma, điều mà lũ nhỏ chúng tôi mong chờ nhất mỗi khi mất điện. Cái cảm giác được nghe truyện ma trong cái không gian tối tăm chỉ có ánh đèn cầy và ánh trăng nhàn nhạt nó mới thú vị và hấp dẫn làm sao.

Đứa thì vừa nghe vừa len lén ngó nhìn xung quanh như sợ những gì có trong truyện sẽ xuất hiện, đứa khác thì nửa bịt nửa hở tai để có thể vừa nghe hết được câu chuyện, vừa tạo tâm lý “an toàn khi bịt tai?”. Tất cả lũ nhỏ chúng tôi mặc dù rất sợ nhưng không thể nào cưỡng lại được sự hấp dẫn của những câu chuyện tâm linh, ma quái huyền bí ấy.

Lũ chúng tôi thường hay bày trò trốn tìm mỗi khi mất điện vì chơi như thế sẽ rất vui, mọi người sẽ chẳng thấy ai với ai để mà kêu đúng tên, và cũng chẳng cần phải núp cho kĩ chỉ cần một bức tường và màn đêm đen kịt, thế là xong. Cảm giác như mỗi đứa đều có thuật ẩn thân như là “ninja” trong manga Nhật mà chúng tôi hay xem vậy.

Chúng tôi có thể chơi quên cả giờ giấc và chỉ kết thúc khi một đứa trong nhóm bị ba mẹ la mắng, xách roi và quất từng cái một bắt phải về nhà ngủ. Tuy nhiên đã cúp điện thì sao mà ngủ được với cái thời tiết mùa hè oi bức như thế. Tôi phải nằm trằn trọc mãi, lăn qua lăn lại, tay thì cầm cái quạt cố gắng quạt lấy quạt để mà kiếm một chút gió cho mát người, tay còn lại thì phải lo xua đuổi những con muỗi đáng ghét đang chăm chăm lượm lờ để hút máu. Cả người tôi mồ hôi nhễ nhãi và mong ước lớn nhất của tôi, gia đình tôi hay tất cả mọi người trong xóm ấy là mau mau có điện để có thể bật máy quạt thổi đi cơn nóng nực đang hành hạ của mùa hè.

 

Tôi thiếp đi từ lúc nào không hay và giật mình tỉnh giấc khi nghe cả xóm hô to: “Có điện rồi!!!”, từ đầu trên xuống cuối xóm, ai ai cũng vui mừng nháo nhào cả lên. Vậy đó, “hạnh phúc” đôi khi chỉ cần đơn giản thế thôi cũng khiến người ta vui vẻ cả ngày rồi.

Tuổi thơ và những đêm mất điện

Hồi đó tuy không được đầy đủ như bây giờ, mọi thứ đều thiếu thốn. Nhưng mà đối với chúng tôi, đấy là một kí ức tuổi thơ đáng nhớ. Không có những chiếc điện thoại sịn xò, những chiếc máy tính với đầy các game, những đồ công nghệ hiện đại,… thay vào đó, là một trái banh nhựa với giá 8 nghìn đồng mà lũ nhỏ chúng tôi phải nhịn ăn vất vả mấy ngày mới có thể gom đủ để mua nó, là một sân banh bằng bê tông với cái khung thành là một đôi dép hay vài cục đá tạo thành. Trận đấu diễn ra không cần tới trọng tài, cũng chẳng cần luật lệ, chỉ cần chúng tôi cảm thấy vui vẻ là được.

Và kết thúc khi trái banh bị thủng, bay sang nhà hàng xóm, một thằng trong nhóm bị chảy máu sứt móng, hay trời tối thui chẳng còn thấy đường để mà đá nữa. Tuổi thơ tôi, tuy nhiều lần bị ba mẹ quát mắng vì quần áo lấm lem, tay chân dính đất, thỉnh thoảng sẽ là chảy máu ở tay hay ở chân. Thế nhưng với tôi, tất cả những điều đó thật đáng trân trọng, thật vui vẻ, thật hạnh phúc và vô tư.

 

Tôi thấy mình thật may mắn vì đã có được một tuổi thơ đáng nhớ như vậy, những hạnh phúc đơn sơ tới từ những tấm hình, những con thú bằng nhựa hay những viên bi. Những buổi chiều rong chơi cùng lũ bạn, những lần tắm sông lúc 12 giờ trưa để rồi sáng hôm sau đứa nào cũng bị bệnh. Tôi nhớ, nhớ rất nhiều hạnh phúc đơn sơ thời xa xưa ấy.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ước gì mình đừng lớn nữa

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

back to top