Tuổi hai lăm hóa ra chẳng có gì ngoài cảm giác
2016-02-19 01:00
Tác giả:
Tôi đi về phía có nó, tôi đã đi quen nhiều lần chốn này, chắc chắn một trăm ba mươi tư bước là tới, nhưng lần này, đã bước thứ một trăm bốn lăm mà chưa thấy nó đâu…
Tôi ngoái lại nhìn, ở chỗ bước thứ một trăm ba tư coi có nó không, nhưng chỉ thấy toàn nắng và gió, mới ngợ ra, tôi vừa đi qua gió nắng…
Tôi nhớ tháng Sáu quay quắt!
Nó đã đi về phía không có tháng Sáu, nơi vẫn có những mùa hoa màu vàng nở rộ trên mỗi dấu chân. Không biết, những tháng Sáu của cuộc đời nó có gió và nắng như nơi tôi?
Tôi nhớ nó quay quắt. Tôi nhủ lòng đừng nhớ, nhưng lòng không đừng được. Tôi mang tôi về đây, muốn gặp lại nó thêm nữa, nhưng rốt cuộc, thì nó cũng chỉ ở trong tâm thức. Nơi này, dẫu chưa là tháng Sáu, nhưng tôi vẫn nhìn thấy những chùm hoa, có lẽ tự bao giờ, chúng đã luôn bung nở để an ủi tôi…

Tôi nghĩ, nó đã quên đoạn đường cùng đi, nơi tôi và nó cùng chia nhau một suy nghĩ, cùng lao xao vì một quầng gió thổi. Nó đi như chưa bao giờ sợ tôi bị tổn thương. Hành trình của nó những ngày tháng không tháng Sáu, và tôi – đã dài quá mất rồi, mắt tôi nhìn không kịp phía đằng xa con đường.
Tôi bước tới thứ hơn hai trăm, tôi biết khoảng cách giữa tôi và ký ức bây giờ là bán kính. Con đường chứng kiến tôi đến, tôi yêu thương, rút cuộc, cũng chỉ nó chứng kiến tôi đi xa, cũng chỉ nó hiểu mỗi bước chân tôi đang đạp lên suy nghĩ nào. Tôi muốn bỏ chạy, bỏ chạy thật xa con người tôi, để tôi không là tôi nữa, là ai cũng được, miễn là con người ấy tách biệt hoàn toàn với tháng Sáu.
Bây giờ là tháng Mười một!
Tôi rộ lên suy nghĩ về một mùa hoa mới, người ta có dám để những điều từng khắc cốt ghi tâm vào vùng lãng quên, có hay không? Hoa dã quỳ tất nhiên vẫn nở, dù những mùa thu của tuổi trẻ cứ thế qua, tôi muốn giữ Đà Lạt cho riêng anh, người thương! Một chàng trai không phải của tháng Sáu. Sao chúng ta cứ mãi ở giai đoạn đi qua, tự gây tổn thương, và oán niệm quá khứ thế nhỉ? Không thể yêu mãi một chàng trai mà tất cả những thứ anh ta mang lại chỉ là Kỷ niệm. Không thể. Hẹn Yêu đi thôi, nhìn kìa, tuổi trẻ trễ tràng mất rồi, và bây giờ là tháng Mười một!
Tôi hẹn tôi ở một nơi mà sự hội ngộ chắc chắn nhiều niềm vui. Dẫu sao, hãy thử bước qua thứ một trăm ba tư, để thấy chân trời đang là vô tận.
Hà Nội, ngày 2/11/2015
“Sông Hồng ở xứ anh quanh năm quay lưng lại với thành phố của nó, như anh đã từng… đã năm năm em nhỉ?Năm năm quả ngắn để thực hiện một cuộc mưu sinh, năm năm quả dài để chờ đợi. Những ngày tháng đó, anh không muốn nghĩ lại. Chỉ biết là hôm nay, anh vẫn yêu em, nhưng không phải yêu bằng hai bàn tay trắng. Có thể nỗ lực để vì em hơn nữa, nhưng bắt đầu từ giờ, em có thể đồng hành cùng anh được không?”
Một bức thư chợt làm Đà Lạt thân thương quá đỗi, của chàng trai tháng Sáu, của những kỷ niệm đã dần vãn đi trong tâm trí tôi. Của những ngày độc thân chợt thấy tình yêu là phù du, tôi đang tìm kiếm gì ở Đà Lạt, một chàng trai bên cạnh, của mùa hoa dã quỳ tháng Mười một, một chàng trai tháng Sáu đã từng bỏ rơi tôi. Ký ức triền miên đẩy về, tôi bỗng chết giữa hai ranh giới…

Tôi biết tim mình vừa rụng xuống vài giọt. Tôi thật sự xáo động. Du cất lời:
- Anh có việc gấp, phải về chiều nay, em hãy ở lại đây suy nghĩ, và… anh yêu em!
Ngoài hiên, gió bụi thổi bâng quơ, hoa dã quỳ lật cánh, cảm tưởng sắp rụng. Tôi là một tội đồ!
Tuổi hai lăm hóa ra chẳng có gì ngoài cảm giác. Đáng tiếc thay, của cả hai người đàn ông, một nỗ lực quên, một nỗ lực để yêu. Tôi chọn bên nào cũng thấy lòng mình chênh vênh. Nhạc Trịnh vang lên thảng thốt: “Mùa thu úa trên môi, bàn chân âm thầm nói, lặng nghe gió đêm nay, ngại ai vuốt đôi vai, bờ vai như giấy mới, sợ nghiêng hết tình tôi…”.
Tôi cố nén im lặng suốt mấy ngày sau đó. Sáng Đà Lạt bình yên đến lạ. Tôi nghĩ mình sẽ đi bộ thật lâu sáng nay. Tôi chuẩn bị những thứ cần thiết. Một cuộc đi bộ lý tưởng, tôi tự nhủ. Kể từ khi quen Du, hai năm rồi, phải, đã hai năm nay, tôi chưa đi đâu một mình. Cảm giác thật khác.
Tiếng bước chân càng rõ ràng hơn, tôi chưa kịp ngoảnh lại, một bàn tay đặt lên vai, tôi bất động trong giây lát, nhìn qua gương… Tháng Sáu như một thước phim quay chậm, nhưng lại đổ thô thốc về phía tôi từng đợt, từng đợt.
“Du nhắn, em ở đây”! Tôi ngột ngạt.
Hoa dã quỳ vàng ruộm. Đó là lần cuối cùng tôi thấy mình bị mất mát. Du không quay lại, mãi mãi! Không còn dấu vết gì về anh. Cuộc đi bộ hôm ấy, tháng Sáu kể cho tôi nghe tất cả về Du… đó là lần cuối cùng. Du về với gia đình anh, với vợ con anh, như thế là ổn đối với tôi, với anh, với cuộc sống. Còn tháng Sáu ở lại đây, hẹn hò với tôi, đi bộ với tôi. Chúng tôi bước đủ một trăm ba tư bước thì dừng lại!
© Hường Cao – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.



