Tôi quyết định làm mẹ đơn thân (Phần 2)
2023-07-24 08:55
Tác giả: ngoctrai
blogradio.vn - Nếu có ai đó hỏi rằng đã có lúc nào tôi cảm thấy hối hận vì quyết định của mình chưa? Tôi sẽ thẳng thắn trả lời: đã từng.
***
(Tiếp theo phần 1)
Đã hơn hai mươi năm kể từ ngày bố mẹ ly hôn, tôi không biết có bao giờ họ nhớ đến tôi và tự hỏi tôi đã sống như thế nào chưa? Còn với riêng tôi mỗi ngày, mỗi tháng trôi qua nỗi đau của một đứa trẻ không có gia đình trọn vẹn luôn ám ảnh trong tâm trí.
Ngày còn bé, thứ tôi sợ nhất chính là các kỳ họp phụ huynh học sinh và phiếu liên lạc học tập có chữ ký của phụ huynh. Bất đắc dĩ đứa bạn cùng tuổi đã trở thành phụ huynh của tôi, mãi cho đến bây giờ đó vẫn là bí mật của riêng hai chúng tôi. Mỗi khi gặp lại chúng tôi vẫn thường nói “mẹ con chúng ta bằng tuổi nhau.”
Không lâu sau khi ly hôn, bố mẹ tôi đều đã xây tổ ấm cho riêng mình, chỉ là chẳng ai trong số họ nhắc đến tôi dù chỉ là một lần. Tôi tự hỏi, phải chăng tôi là kẻ dư thừa trong cuộc sống của họ.
Oán trách, giận hờn chỉ khiến tôi thêm tổn thương và cô đơn bởi nếu họ cần tôi thì đã không rời bỏ.
Tôi đã sống cùng ngoại kể từ lúc ấy cho đến khi trưởng thành. Ngày ngày hai bà cháu nương tựa vào nhau, bữa đói, bữa no nhưng luôn yêu thương và chăm sóc cho nhau. Nhưng dù tình yêu của bà có to lớn đến đâu cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim tôi.
Nếu có ai đó hỏi rằng đã có lúc nào tôi cảm thấy hối hận vì quyết định của mình chưa? Tôi sẽ thẳng thắn trả lời: đã từng.
Đó là khi nghĩ về những ngày tháng sau này của con tôi. Tôi không muốn nó phải trải qua những cảm xúc buồn tủi, lạc lõng và cô đơn như tôi đã từng trải. Nhưng mỗi lần nhìn thấy người đàn ông đã phụ bạc tình cảm chân thành của mình và nhớ về những giây phút chung chăn gối với anh ta, tôi bất giác ớn lạnh cả người. Tôi ghê tởm con người ấy và tuyệt đối không thể tiếp tục mối quan hệ này.
Tôi biết bản thân mình có phần ích kỷ nhưng nếu duy trì hôn nhân chỉ vì con cái sẽ chỉ làm nỗi đau thêm âm ỉ.
Hôm nay, khi tôi đang làm việc ở công ty thì nhận được điện thoại cô giáo, trong máy tôi nghe rõ giọng cô lo lắng báo tin con tôi ở trường đánh nhau với bạn.
Cầm điện thoại trong tay, tôi run rẩy không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Con tôi trước giờ luôn ngoan hiền sao hôm nay lại đánh nhau với bạn?
Tôi vội vàng xin về sớm để đến trường xem rõ thực hư. Tôi vừa đến, cô giáo đã kéo tôi ra ngoài nói chuyện, sắc mặt lo lắng và bất lực của cô khiến tôi linh cảm có điều bất thường.
“Gần đây cháu ở trường rất ít nói và cũng không còn hòa đồng với các bạn như trước. Hôm nay, cháu lại đánh bạn, em thực sự rất lo lắng về tình hình hiện tại. Em đã hỏi cháu nhiều lần về lý do nhưng cứ lắc đầu mãi nên đành chịu. Chị hãy tâm sự, khuyên nhủ và dành nhiều thời gian cho cháu. Trẻ con chỉ là một tờ giấy trắng, mọi sự thay đổi đều là do người lớn. Em không biết gần đây cháu có chịu sự đả kích nào không?”
Tôi cố ngăn những giọt nước mắt đang chực sẵn ở khóe mi để giấu đi nỗi lòng, tỏ ra bình thản.
“Chị biết rồi. Giờ cháu đang ở đâu chị muốn đón cháu về sớm.”
Tôi theo bước chân của cô giáo vào lớp, giữa lớp học mấy chục em bé, con tôi chẳng chơi với bạn nào, chỉ lặng lẽ ngồi một góc nhìn món đồ trên tay bất động. Ánh mắt buồn bã, gương mặt rạng rỡ đã không còn thay vào đó là sự cô độc giữa không gian đông đúc người.
“An, mẹ đến rồi nè.”
Nghe tiếng gọi thân yêu, con bé ngẩng đầu nhận ra tôi liền ùa vào lòng khóc nức nở. Những giọt nước mắt này dường như đã chờ đợi quá lâu trước khi được tuôn ra ào ạt trên gương mặt xinh xắn. Ôm con gái nhỏ trong tay tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi và cô đơn mà con bé đã từng trải qua. Đôi tay bé xíu, mong manh ôm chặt lấy cổ tôi như thể sợ buông tay sẽ không còn gặp lại.
Trái tim tôi quặn thắt như bị ai đó bóp chặt, tôi cứ nghĩ ly hôn rồi, ngày tháng sẽ yên bình trở lại nhưng số phận khắc nghiệt sóng gió thực sự đã đến sau khi kết thúc cuộc hôn nhân.
Tôi bế con bé ra ngoài sân chơi, đặt lên một chiếc xích đu, hai mẹ con tâm sự nhỏ to.
“Con đi học có vui không?”
Con bé cúi đầu im lặng rồi lại lắc đầu. Ánh mắt buồn bã như muốn tôi hiểu tất cả những gì con bé đã trải qua trong khoảng thời gian gần đây. Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thấy chính mình của những năm tháng tuổi thơ mà uất nghẹn.
“Các bạn không chơi với con sao?”
Con bé im lặng hồi lâu rồi ấm ức nói.
“Các bạn nói con không có bố nhưng nếu không có bố thì con ở đâu ra chứ phải không mẹ?”
Lời của con trẻ như mũi dao đâm vào tim tôi, tôi nghĩ con bé vẫn còn nhỏ chưa biết gì đợi khi nào lớn tôi sẽ giải thích cho con hiểu. Nhưng hôm nay, những lời này đã khiến tôi thức tỉnh, có lẽ con bé đã sớm hiểu chuyện hơn tôi tưởng. Cũng chính điều đó đã khiến tôi thêm đau lòng.
Tôi thầm nhủ, trẻ con là vô tội nhưng sao con tôi lại không được may mắn như bao đứa trẻ khác được chung sống và yêu thương bởi cả cha lẫn mẹ, lẽ nào tôi đã làm gì sai?
Vậy là con tôi đánh nhau với bạn vì những lời trêu chọc và miệt thị. Tôi đã cố gắng bảo vệ con tránh xa những thị phi nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Có lẽ tôi chỉ là một người phụ nữ nên vẫn chưa đủ sức để đảm bảo cho con tôi một cuộc sống an toàn nhất có thể.
Ngày biết tin mình mang thai, tôi đã vui mừng khôn xiết, sau nhiều ngày suy nghĩ tôi quyết định chọn cho con cái tên “An” với tâm nguyện mong con cả đời an yên. Nào ngờ sự đời nhiều thay đổi, ai rồi cũng sẽ có lúc đắng cay.
Con bé nhìn tôi chăm chú như thiết tha tìm kiếm câu trả lời. Cổ họng nghẹn đắng, tôi không muốn con tổn thương.
“Đánh nhau với bạn là không đúng, những chuyện như thế này con còn rất nhỏ không thể tự giải quyết. Con nên nói với cô hoặc mẹ để được phân giải. Các bạn trêu con là các bạn sai, nhưng nếu con vì tức giận mà đánh bạn vô tình khiến các bạn cho rằng con vì xấu hổ mà phản kháng. Con người ai cũng có lúc sai quan trọng là làm thế nào để họ nhận ra và thay đổi.”
“Mẹ ơi, vậy ngày mai các bạn có còn trêu con nữa không?”
Tôi hôn nhẹ trên đôi gò má trắng hồng, non nớt, cảm giác có lỗi khiến tôi ray rứt khôn nguôi. Ly hôn là chuyện của người lớn nhưng những đứa trẻ phải hứng chịu những mất mát về tình thương và sự kỳ thị của người đời.
Ngày còn bé tôi cũng bị các bạn mỉa mai, trêu chọc vì bố mẹ ly hôn. Đã có lúc tôi muốn tự kết liễu đời mình vì không chịu nỗi những lời dèm pha. Thậm chí còn có người cho rằng tôi lớn lên chỉ là thứ “rác rưởi” của xã hội vì không được giáo dục tử tế. Tôi thực sự không hiểu tại sao việc do người lớn gây ra nhưng trẻ con lại là người phải chịu những tổn thương.
Cứ nghĩ đến cảnh mỗi ngày đến trường con tôi lại phải hứng chịu những lời trêu chọc ác ý của bạn bè tôi lại không kiềm được sự tức giận và tủi hổ.
Cả đêm tôi không ngủ, cứ vừa chợp mắt hình ảnh thân thương lủi thủi một góc phòng của con tôi lại ùa về. Tôi muốn được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, những bước chân nhanh nhẹn và giọng nói trong trẻo như ngày nào. Vì sau tất cả tôi chẳng còn gì ngoài sinh linh bé nhỏ này.
Khi đổ vỡ trong hôn nhân có rất nhiều cách để chữa lành vết thương, một trong số đó là bù đắp bằng một tình yêu khác to lớn hơn. Nhưng tôi như con chim sợ cành cong đã chẳng còn niềm tin vào tình yêu của bất kỳ ai. Tôi sợ nếu lỡ…
Tôi muốn dành toàn bộ thời gian, tâm trí và những thứ tốt nhất để bù đắp những thiệt thòi cho con tôi khi không thể có một gia đình đủ đầy. Tôi mong con tôi sẽ hiểu được tình yêu của người làm mẹ và tiếp thêm sức mạnh, tinh thần để cùng nhau bước tiếp trên đường đời gian nan.
Chúng ta khi quyết định một điều gì đó cũng đều có lý do, nỗi khổ của riêng mình chỉ mong hãy suy nghĩ kỹ lưỡng và dám chịu trách nhiệm cho những quyết định của mình để tất cả đều hạnh phúc.
(Hết)
© ngoctrai - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Làm Sao Đây Khi Trót Yêu Đơn Phương? | Playlist Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.