Tóc mẹ còn đây...
2015-11-27 04:52
Tác giả: Nguyễn Hằng Nga
Tan trong lệ nóng
Sương mùa thu bay”
(Basho)
Những câu thơ nghẹn ngào, xúc động và buồn tênh. “Tóc mẹ còn đây” mà giờ này mẹ đã xa vời vợi. Chỉ còn những giọt nước mắt nóng hổi, nghẹn ngào. “Sương mùa thu bay”, câu thơ làm nhẹ vơi bớt nỗi đau buồn. Nỗi buồn tựa như làn sương mỏng manh kia, nhẹ nhàng, miên man không dứt. Người ta vẫn phải chấp nhận sự chia ly, mất mát ở đời như một quy luật tự nhiên, như thu đến “sương mùa thu bay”. Những ai đã từng trải qua nỗi đau mất mẹ mới hiểu được cảm giác xót xa như mất đi một phần thân thể là như thế nào.
Lần đầu tiên đọc được những câu thơ Haiku của Basho được trích dẫn trong blog của cô giáo, lòng tôi bỗng nặng trĩu. Một nỗi buồn cứ từ từ xâm chiếm tâm hồn. Tôi biết mẹ của cô bị ốm nặng đã một thời gian nhưng vẫn bất ngờ khi bà đi nhanh như vậy. Nếu như ai đã từng trải qua việc chăm sóc người nhà bị ung thư, sẽ hiểu được cảm giác đó, vừa mỏi mệt, vừa đau xót, vừa bất lực. Những liều thuốc kháng sinh không làm bệnh tình vơi bớt, chỉ làm nỗi đau chồng chất nỗi đau. Khi ấy, sự ra đi của người bệnh lại giống như một sự giải thoát họ khỏi những đau khổ trần đời.
Ngồi trò chuyện với cô vào một chiều cuối thu, tôi thấy đôi mắt cô hình như ươn ướt. Cô như chìm trong những ký ức về mẹ. Cô dặn chúng tôi hãy quan tâm, chăm sóc đến mẹ nhiều hơn. “Mỗi khi con đau ốm, mẹ thường sốt sắng lo toan, nhưng khi mẹ đau, mẹ ốm thì lại rất hay giấu bệnh. Cha mẹ ở nhà thật sự rất nhớ con nhưng lại không dám gọi điện vì sợ làm phiền con. Vì thế, mỗi khi mẹ bảo về, các em hãy thu xếp công việc để về với mẹ ngay nhé. Thỉnh thoảng, đưa mẹ đi khám xem có bệnh gì không để còn điều trị sớm. Mua thuốc bổ cho mẹ uống. Các em cũng nên tự biết chăm sóc bản thân, đừng để mẹ lo lắng. Các em hạnh phúc hơn cô nhiều đấy. Bây giờ cô có muốn cũng chẳng còn mẹ để chăm sóc nữa. Cô thèm lắm..!”
Những câu nói của cô khiến chúng tôi ngậm ngùi. Chợt nhận ra thời gian và sự quan tâm đến mẹ sao mà ít quá vậy? Chúng tôi bị cuốn vào guồng quay của cuộc sống với công việc, học hành bận rộn. Ngay cả đến việc đơn giản là gọi điện về trò chuyện, hỏi han mẹ mấy câu mà cũng không làm được, toàn để mẹ phải chủ động gọi trước. Mẹ ở nhà lúc nào cũng đếm từng ngày, trông ngóng con trở về. Lúc nào cũng theo dõi xem có những dịp nghỉ lễ nào không, rồi lại nhắn nhủ trước đó cả mấy tháng: “Được nghỉ nhớ về con nhé! Mẹ phần sẵn mấy con gà rồi”.
Có bao giờ bạn nhận ra rằng chỉ có gia đình mới luôn yêu thương và bao dung bạn? Tiền bạc có thể kiếm bất cứ lúc nào, nhưng người thân, gia đình một khi đã mất đi thì không bao giờ trở lại được. Hiểu được điều đó bạn sẽ biết mình cần phải làm gì rồi phải không?
Một buổi chiều đầu đông se lạnh, ngước lên nhìn bầu trời xám xịt, những câu thơ Haiku vẫn vảng vất mãi trong đầu:
“Đến đây nào với tôi
Cùng chơi đùa chim sẻ
Không còn mẹ trên đời”
(Issa)
© Nguyễn Hằng Nga – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.