Hoàng đế Càn Long – từ một vị vua đa tình bậc nhất tới nỗi lòng của một người chồng, người cha
2018-09-01 01:35
Tác giả:
Vị vua đa tình bậc nhất từ lịch sử tới màn ảnh
Trong lịch sử, Càn Long là một vị vua đa tình. Trong suốt thời gian trị vì, ông lập tới 3 hoàng hậu, hơn 40 bà phi cùng hàng trăm quý nhân, thường tại, đáp ứng. Sự đào hoa, phong lưu, đa tình của ông đã được tái hiện trong nhiều bộ phim, gần đây nhất là Diên Hi Công Lược và Hậu Cung Như Ý Truyện dự kiến sắp khởi chiếu.

Trong Diên Hi Công Lược, khán giả được dịp hoa mắt khi chiêm ngưỡng dàn hậu cung không kém gì trăm hoa đua sắc của vua Càn Long (Nhiếp Viễn). Ngoài một vài cái tên chủ chốt như Phú Sát Hoàng hậu (Tần Lam), Nhàn phi - Kế Hoàng hậu (Xa Thi Mạn), Lệnh phi Ngụy Anh Lạc (Ngô Cẩn Ngôn), Cao quý phi (Đàm Trác) thì đa số dàn phi tần của ông đông đến mức khó có thể nhớ mặt, gọi tên hết từng người.
Vậy câu hỏi đặt ra là vua sủng ái ai nhất trong dàn hậu cung của mình? Có vẻ như ông không sủng ái riêng bất cứ ai. Hoa thơm thì phải ngửi mỗi bông một ít mới tận hưởng hết mọi sắc hương. Vừa lên giường với Thuần phi hôm trước, hôm sau đã sốt sắng lo cho Ngụy Anh Lạc. Khi Hoàng hậu vẫn đang nằm hôn mê thì ông vẫn sắc phong Ngụy Anh Lạc làm Quan nữ tử (cung nữ được vua sủng hạnh) và đòi “thị tẩm” nàng. Với Cao quý phi ông rất mực chiều chuộng mà với Nhàn phi ông cũng rất khoan hòa. Nhà vua thật có số “hưởng”, nào là Gia tần yêu kiều, Thư tần nhiệt tình, Thuần phi dịu dàng, Lệnh phi sắc sảo. Thế nên Ngụy Anh Lạc có lộng ngôn mắng vua giống như kỹ nữ ở Tử Cấm Thành cũng chẳng oan chút nào.

Trong một bộ phim cung đấu với đủ những mưu sâu kế hiểm thì vai trò của vua ở đây là gì? Cao quý phi lấn lướt Hoàng hậu, ông biết. Ngụy Anh Lạc – ái nữ của ông bị bắt nạt, ông cũng hay. Nhưng cuối cùng ông cũng chỉ trầm ngâm thở dài mà chẳng trực tiếp can thiệp. Ông sủng hạnh ai thì hết lòng vì người đó, có của ngon vật lạ đều mang đến cho, rồi đến khi phi tần nào đó bị thất sủng, bị cả hậu cung chà đạp thế nào ông cũng mặc kệ. Hoàng hậu mà ông hết lòng yêu thương ông cũng không bảo vệ được, con ruột của ông năm lần bảy lượt bị mưu hại, ông cũng chẳng biết gì. Nhiều khán giả bất mãn coi vua không khác gì “bù nhìn” chốn hậu cung.
Nỗi lòng của một bậc đế vương
Ngay từ đầu quan điểm của ông đã rất rõ ràng, hậu cung không can chính và quan lại cũng không được can thiệp hay bình luận chuyện hậu cung. Phú Sát Hoàng hậu và Lệnh phi (Ngụy Anh Lạc) đều trách ông máu lạnh, vô tình. Những tập đầu Hoàng hậu xuất hiện với vẻ mặt lúc nào cũng nặng trĩu một nỗi sầu, không màng đến chuyện hậu cung – nơi mà người làm chủ. Nỗi đau mất con đã khiến Hoàng hậu rơi vào trạng thái trầm uất suốt một thời gian dài. Bà oán trách vua vô tình, con mất vẫn thượng triều như bình thường.

Càng về sau, những uẩn khúc mới dần được giãi bày. Ông kể rằng Hoàng hậu, Cao quý phi đều được gả cho ông khi mới 15, 16 tuổi. Ông biết họ luôn khao khát tình yêu và sự quan tâm nhưng ông lại không thể cho họ điều đó, thứ duy nhất ông có thể cho họ chỉ có thể là tước hiệu cao quý.

Đối với bậc đế vương đứng đầu một nước, gánh nặng giang sơn đặt lên vai quan trọng hơn bất cứ thứ tình cảm nào. Vua chỉ có thể rơi nước mắt vì ba lý do, một là cha mẹ qua đời, hai là gặp nạn vong thân, ba là giang sơn sụp đổ, còn lại dù con chết hay cả hậu cung chết hết cũng không được phép rơi một giọt nước mắt nào. Ông chấp nhận mình bị coi là một kẻ máu lạnh, vô tình. Để rồi có những nỗi niềm chẳng biết giãi bày cùng ai, chỉ biết mượn những ly rượu chát lòng để tâm sự với những người hầu cận. Xưa kia nhà vua thường tự xưng là “quả nhân” (kẻ cô đơn), có lẽ cũng vì thế.
Nỗi lòng người cha ai có thấu?
Vĩnh Liễn (con chung của ông với Phú Sát Hoàng hậu) là đứa con ông kỳ vọng nhất, thậm chí ông còn bí mật sắc phong làm Thái tử nhưng chẳng may con yểu mệnh qua đời. Những tưởng vua chẳng đau buồn gì nhiều mà thực ra năm nào đến ngày giỗ của con, vua cũng mượn rượu giải sầu. Vua thương nhớ con đến nỗi khi Hoàng hậu mang thai lần ba, ông còn cho rằng đó là Vĩnh Liễn đầu thai. Ông tự nhận mình vô tình nhưng lại luôn quan tâm đến Hoàng hậu, một sự quan tâm rất dịu dàng, tinh tế. Khi Thuần phi hạ sinh tiểu a ca, biết Hoàng hậu sẽ chạnh lòng buồn nên ông đến tận Trường Xuân Cung an ủi. Hoàng hậu hôn mê nằm một chỗ, ông thường xuyên qua lại hỏi han.

Đối với Vĩnh Thành (con chung với Gia tần), ông làm như không quan tâm nhưng thật ra lại rất để tâm đến. Gia tần phạm lỗi bị tước quyền nuôi con, ông không giao Vĩnh Thành cho Cao quý phi vì sự bà sẽ dùng con làm công cụ tranh quyền đoạt vị, ông cũng không giao cho Hoàng hậu chăm sóc vì sợ khi Hoàng hậu có con ruột sẽ khó xử, cuối cùng ông chọn Nhàn phi, một người ông cho là có thể tin tưởng được.
Lần thứ hai ông mất Vĩnh Tông (con chung với Phú Sát Hoàng hậu, bị chết cháy), ông đã quyết định tự mình lo liệu tang lễ dù điều này trái với quy định của tổ tông. Nhưng rồi ông phải gác lại một bên vì phải ưu tiên việc nước. Đế vương cũng là một người chồng, người cha, có một trái tim nóng, một cái đầu lạnh, nỗi đau phải nén chặt trong lòng, đặt người thân ở vị trí thứ yếu để ưu tiên cho giang sơn, bách tính.

Một vị vua tốt chưa chắc đã là một người chồng, người cha tốt. Vì thế làm vợ vua là phải học cách chấp nhận, thích nghi, thậm chí phải tự vật lộn để tồn tại và bảo vệ con cái của mình nơi cung cấm nhiều thị phi. Một người như Càn Long liệu đáng cảm thông hay là đáng trách?
© Hằng Nga – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.







