Tình yêu năm ấy đến và đi chỉ duy nhất một lần (Vlog Radio)
2017-10-29 01:01
Tác giả: Giọng đọc: Titi
Sẽ không còn lại gì sau những tháng ngày đã qua khi người buông đôi tay em ra, khi những yêu thương nồng nàn đã dần phai nhạt.
Những xác suất ngày được gặp anh chỉ là con số không tròn trĩnh. Đi một vòng vẫn thấy mùa thu, cơn gió miên man nào khiến em ngẫm nghĩ về một thời thanh xuân đã qua. Mặc dù lòng vẫn man mác buồn thương nhớ hoang hoải, nhưng anh à, chúng ta là những kẻ lập dị, thời gian sẽ làm xóa nhòa đi mọi vết thương. Có những ngày em chẳng mong, chẳng thương, chẳng chờ ai cả. Chỉ ngồi trong căn phòng im lìm, ngửi mùi hương hoa chảy trôi qua khứu giác.
Thật kì lạ, trong cuộc đời này có những thứ cảm xúc luôn ràng buộc con người ta phải nhớ nhung, phải tiếc nuối, phải tuyệt vọng lúc hai người đã rẽ về hai hướng khác nhau không chung một đoạn đường. Cũng bởi trong tình yêu, người ta chỉ cần duy nhất một người yêu thương và thấu hiểu ta đến tận cùng cuộc đời. Trên đời này cái gì cũng chỉ có thể là duy nhất mà thôi. Đời người rất ngắn, người ta chỉ có thể có một cuộc đời duy nhất để sống, để yêu thương và để ước mơ. Dẫu vậy người ta sẽ có một cuộc tình thứ hai, có một ước mơ thứ hai để làm lại nhưng chẳng thể tìm được cái cảm giác vẹn nguyên bồi hồi như ban đầu.
Thế rồi một ngày kia nhận ra có những điều cho dù có níu giữ cũng chẳng kịp. Chỉ vì một thời nông cạn nhất thời mà quên đi mọi điều xung quanh mình. Đừng mong mỏi quá nhiều từ những lời mặn nồng si tình để rồi sau này đau thương đến tận cùng. Là con gái phải nhớ cái gì nên buông bỏ, cái gì nên giữ lại nếu không muốn mà cứ níu mãi trong lòng thì càng thương tổn nhiều hơn. Con gái không cần phải tỏ ra xinh đẹp kiêu kì quá đỗi mà chỉ cần sống bằng cả con người mình, cho dù thế nào cứ bình tĩnh mà sống. Sống như chưa bao giờ được sống, yêu như chưa bao giờ được yêu. Mặc cho thế gian này có chán nản tuyệt vọng bủa vây thì lòng ta vẫn như một.
Năm tháng vội vã, chúng ta ai rồi cũng sẽ trưởng thành, ai cũng có lối rẽ của riêng mình để đi tìm khiếm một niềm hạnh phúc hơn.
Sau rất nhiều năm, chúng ta chỉ còn là người dưng. Khuôn mặt, ánh nhìn, cử chỉ ấy đã không còn thân thương hay lưu luyến như năm xưa nữa rồi. Có thể cuộc đời này không thể đem định mệnh đến với chúng ta. Dẫu có những kỉ niệm như hương hoa đang chảy trôi qua khứu giác, thì gió thổi khô cằn cũng đủ làm người ta dừng chân, mệt mỏi.
Có quá nhiều thứ, người ta đã từng nhớ. Những ngày đáng sợ ấy thật sự rất buồn, người ta như muốn đứng lên trống trọi lại với cả thế giới này. Người ta cứ nghĩ cuộc đời này đang phản bội lại mình, như muốn khóc nức nở nhưng người ta phải ép mình phài mạnh mẽ để tồn tại, để chứng tỏ mình là người sống vui vẻ hơn bất kì ai. Và lấy niềm vui để che đi sự yếu mềm cô độc bên trong. Những ngày đáng sợ ấy rồi cũng qua, người ta mới có thể bình thản nhìn người mình thương không còn đau buồn.
Thanh xuân mỗi người chỉ có một. Tình yêu thời ngây dại cũng chỉ đến duy nhất bằng những bài toán, những mùa hè rực rỡ, những chiếc ô đi chung. Mỗi khi nhớ lại, lòng người ta sẽ rất nhớ những ngày nắng gió rồi lại tự nhiên muốn đi qua những con đường ấy. Nhớ rất nhớ một bóng hình năm xưa từng yêu thương mình bằng thứ tình cảm quá đỗi chân thành không toan tính vụ lợi. Rồi cuộc sống đã làm bản ngã bên trong con người ta thay đổi.
Chúng ta, mỗi người đi về một hướng khác nhau. Những tháng ngày thanh xuân dần trôi vào dĩ vãng, tôi vẫn thường mơ những giấc mơ thật dài về người. Những giấc mơ đã quá ảo tưởng vị trí của mình trong trái tim người. Đến khi bỡ ngỡ mới thấy thanh xuân không mơ hồ như mộng tưởng. Tôi đã che ô đi trên những cánh đồng hoa oải hương tím ngắt. Một phút giây nào đó vì quá nhớ, người ta có thể đi nhanh hơn cơn mưa để tìm người. Nhưng không thể làm gì để quay ngược dòng thời gian.
Tôi không thể quên được cái miết tay mùa hè năm ấy. Dẫu đã nắm thật chặt nhưng chẳng thể đến được với nhau. Hồi đó tâm hồn vá trái tim mình như nảy nở ở cái độ trưởng thành nên những kỉ niệm là một niềm vui bé bỏng ngây ngô. Thanh xuân ở đó và không như mơ hồ.
© Andy – blogradio.vn
Giọng đọc: Titi
Biên tập: Hằng Nga
Sản xuất và minh họa: Tuấn Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ
"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".
Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)
Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.
Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)
Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.
Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)
Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.
Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)
Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)
Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.
Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)
Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.
Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)
Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...
Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)
Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.
Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)
Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.