Tính chừng mực
2022-09-28 01:30
Tác giả:
blogradio.vn - Trong ăn uống, giao tiếp hay thưởng thức cái đẹp, người biết chừng mực là người điềm đạm, trầm tĩnh, lịch sự. Nó khiến cho bạn được tôn trọng, yêu quý.
***
Ngày nay, một trong những yếu tố của văn hóa ứng xử đang được cả xã hội quan tâm ấy là tính chừng mực. Dù bạn giao tiếp với người khác bằng ngôn ngữ, cử chỉ, hành động hay ánh mắt không lời thì tính chừng mực cũng rất cần thiết. Và để làm được điều đó quả không phải là dễ dàng.
Chừng mực được hiểu là sự vừa phải, là không thái quá cũng không quá ít về thái độ, hành vi trước một vấn đề nào đó. Tính chừng mực thể hiện rất rõ trong mọi lĩnh vực của đời sống và dần trở thành nét tính cách, tập tục sống in sâu vào mỗi con người. Nhịp sống hiện đại bắt buộc mỗi người cần phải tạo cho mình một dấu ấn, cá tính, phong cách và thẩm mỹ riêng. Nếu không, bạn sẽ khó có thể thu hút được sự chú ý của người khác. Nhưng để thu hút sự chú ý, quan tâm của người khác không có nghĩa là chúng ta bất chấp thực hiện bằng mọi cách. Ngược lại, cái gì cũng nên dừng lại ở khoảng chừng mực nhất định.
Nếu mỗi người tự xây dựng cho mình một thói quen chừng mực thì cũng có nghĩa là đang xây dựng hình tượng đẹp cho bản thân mình. Trong giao tiếp, chừng mực được thể hiện thông qua cách ứng xử không quá ồn ào cũng không thờ ơ, lạnh nhạt mà phải chân thành, vừa đủ. Ba tôi đi xe đạp trên đường, chẳng may bị người ta đụng phải té ngã, xe sang vành, đứt phanh, chân tay ba bị trầy xước, thế mà thay vì la lối, trách móc, ba chỉ nhắc nhở người ta từ lần sau nên đi đứng cẩn thận hơn. Trong khi nhiều cửa hàng cơm bên đường đều có người đứng ngoài cổng vồn vã chào mời, săn đón thì cửa hàng của Thím Ba tôi lại cứ chậm rãi, từ từ. Góp ý thì Thím bảo, làm ăn cũng phải biết chừng mực! Trong ăn uống, giao tiếp hay thưởng thức cái đẹp, người biết chừng mực là người điềm đạm, trầm tĩnh, lịch sự. Nó khiến cho bạn được tôn trọng, yêu quý.
Nhưng không phải ai cũng biết dừng lại đúng chừng mực. Ông bà ta nói: “Lời nói chẳng mất tiền mua/ Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”, hay “Lời chào cao hơn mâm cỗ”. Vậy mà nhiều khi, từ trẻ con đến thanh thiếu niên khi trò chuyện với người lớn tuổi thì cứ nói trống không, ngang hàng, không phân biệt trên dưới, thứ bậc. Học trò gọi ba mẹ, thầy cô là “ông nọ”, “bà kia”. Người phụ nữ đẹp, sang trọng khi cách ăn mặc, đi đứng phù hợp với chuẩn mực văn hóa, đạo đức truyền thống.
Thế nhưng thay vì cho người ta thấy cổ ba ngấn thì họ lại “phóng khoáng” cho thấy luôn bộ ngực thông qua cái cổ áo được khoét sâu quá đà. Trong khi ngồi cùng bạn bè cả nam lẫn nữ, anh bạn tôi kể ra mấy câu chuyện cười rồi lái sáng chuyện mấy cô gái ăn vận hở hang, để lộ cái này cái khác. Trong khi đám mày râu thì bò lăn bò lóc ra cười, thản nhiên bàn luận thì chị em phụ nữ ai đỏ mặt, im lặng. Bữa rồi đi đám cưới bạn, ai cũng xì xào, thậm thụt vì cái váy ngắn quá mức của một vị khách nữ. Chiếc váy hở bạo phần trên và thiếu vải phần dưới khiến khách khứa phải ngượng ngùng, lơ đãng...
Tôi muốn nhấn mạnh đến sự thiếu chừng mực trong vui chơi, ăn uống của con người thời hiện đại. Cách đây không lâu, để mừng con đỗ đại học, một gia đình nọ đã gửi thiệp mời và tổ chức linh đình suốt cả ngày chẳng khác gì đám cưới. Có những nhà, ngày giỗ, kỵ của người thân lại thuê cả giàn nhạc sống về hát hò inh ỏi. Rồi thì nào là xem bóng đá, nào chơi game, nào nhậu nhẹt,... thâu đêm suốt sáng. Biết rằng với họ, đó là niềm vui, và như cách mà giới trẻ bây giờ hay nói, đó là “Mình thích thì mình làm”. Nhưng thiết nghĩ, vui mà vẫn đảm bảo công việc, sức khỏe thì mới là vui, chứ vui theo kiểu quên hết, bỏ bê mọi thứ xung quanh dẫn đến mê mệt và kéo theo bao hệ lụy không đáng có thì quả là đáng trách. Vợ chồng tôi mới xây nhà. Bạn bè tới chơi. Người bảo: Sao xây bé thế? Người khuyên sao không xây to luôn một thể! Rồi thì sao không xây thế này thế khác… Tôi chỉ biết cười trừ rồi ngẫm bụng: Nhà mình, mình làm mình ở, miễn hợp với sở thích và điều kiện của mình là được.
Trong cuộc sống, tính chừng mực cũng không phải tự nhiên sẵn có. Để hoàn thiện bản thân, để tiến xa hơn nữa trong sự nghiệp cũng như được người khác tôn trọng, mỗi người cần phải ý thức và rèn luyện tính chừng mực ở mọi lúc mọi nơi.
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Yêu một người không nên yêu | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?